Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 49
Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:52
“Thôi được.” Tô Tái Tái nhún vai, cô cúi đầu trêu đùa với bé cưng đáng yêu trong lòng rồi mới nói: “Để tôi lên lầu thu dọn mấy thứ đã.”
“Thu dọn mấy thứ?” Hứa Tần Nhã nhíu mày: “Ý cô là sao.” “Sao trăng gì.” Tô Tái Tái nói: “Dọn ra ngoài ở chứ sao.” “Cô!” Hứa Tần Nhã trợn mắt nhìn Tô Tái Tái.
Bạch Ngữ Dung nghe thế thì mừng thầm trong lòng, có điều ngoài mặt vẫn vờ tỏ vẻ khó xử, cô ta nhìn Hứa Tần Nhã rồi lại nhìn sang Tô Tái Tái: “Tiểu Tái à, em đừng chọc mẹ giận chứ, hôm nay mẹ đã mệt mỏi cả một ngày để tổ chức bữa tiệc rồi, giờ còn phải chờ em đến tận bây giờ, mẹ mệt lắm rồi đó.”
Nói đến đây, cô ta nhìn về phía con vật nhỏ trong n.g.ự.c của Tô Tái Tái, lại nhớ tới vấn đề bọ ch.ó mà Hứa Tần Nhã nói ban nãy, thế là ghét bỏ lùi về sau một bước rồi mới dịu dàng nói tiếp: “Hay là như vậy đi, em cứ mang nó tới một cửa hàng thú cưng nào đó gần đây là được. Nếu có ai thích thì mình đưa nó cho người ta luôn, chứ trước giờ nhà mình chưa từng nuôi mấy con vật này.”
“Thì bởi, cho nên tôi mới nói là lên lầu thu dọn đồ đạc đây.” Tô Tái Tái gật đầu một cái, sau đó ung dung bổ sung: “Yên tâm đi, nhanh lắm.”
Nói xong, cô nhanh chóng lên lầu, không buồn để ý xem Bạch Ngữ Dung còn muốn nói cái gì nữa.
Bạch Ngữ Dung nhìn theo bóng lưng của cô, đang tính nói gì đó thì bị Hứa Tần Nhã tức giận cản lại.
“Con đừng khuyên nó nữa. Nó thích đi thì cứ cho nó đi.” Hứa Tần Nhã nói xong thì tức giận ngồi xuống sô pha lại, sau đó khoanh tay trước n.g.ự.c chờ.
Bạch Ngữ Dung cố gắng che giấu ý cười trên môi, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống chờ theo.
Không qua bao lâu là Tô Tái Tái đã đeo một cái ba lô đi xuống lầu, hành lý vô cùng nhẹ nhàng và đơn giản, giống y như lúc mà cô tới đây vậy.
Lúc đi ngang qua Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung, cô không thèm nhìn hai người cái nào, chỉ thản nhiên nói một câu: “Tôi đi đây.”
Hứa Tần Nhã nghe thế thì tức muốn trào máu, bà ta đột nhiên đứng lên trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Tô Tái Tái rồi trầm giọng quát lớn: “Đứng lại đó cho tôi!”
Chờ Tô Tái Tái dừng lại, bà ta không kiên nhẫn nhíu mày hỏi: “Tôi có chuyện cần hỏi cô, sao cô có được giấy báo trúng tuyển của Đại học Đế Đô?”
Tô Tái Tái chậm rãi xoay người lại nhìn Hứa Tần Nhã một hồi lâu, bà ta bị nhìn chằm chằm đến mức có hơi chột dạ, vừa lùi về phía sau một bước nhỏ vừa cứng đờ hỏi: “Cô… cô nhìn cái gì đấy?”
Lúc này Tô Tái Tái mới mở miệng: “Chuyện này liên quan gì tới bà?”
“Cô!” Hứa Tần Nhã nổi trận lôi đình, thấy mềm không được mà cứng cũng không xong, bà ta cố nén giận nói: “Tôi hỏi thế là vì Ngữ Dung! Vì cái nhà này!”
“Sau này cô học chung một trường với con bé, cô mất mặt cũng không sao, nhưng nếu cô làm ra chuyện ngu xuẩn gì làm bẩn thanh danh của nhà họ Bạch, hoặc liên luỵ đến Ngữ Dung thì phải làm sao bây giờ? Bởi vậy tôi mới cần hỏi cho rõ ràng.”
“À, nếu vậy thì bà không cần phải lo lắng đâu.”
Tô Tái Tái gật đầu, lại cúi đầu vu.ốt ve con vật nhỏ trong lòng ngực.
“Là sao?” Hứa Tần Nhã nhíu mày đầy khó hiểu.
Tô Tái Tái lại nhìn bà ta một cái, vẻ mặt vô cùng kỳ quái, đến khi xoay người đi ra ngoài, cô mới mở miệng nói: “Đương nhiên là vì tôi không có quan hệ gì với các người rồi.”
Hứa Tần Nhã giận tới mức khó thở, bà ta siết chặt nắm tay nhìn theo bóng lưng của Tô Tái Tái, lúc chuẩn bị rống lên thì bà ta mới nhớ tới một chuyện mà mình vẫn luôn không để ý tới.
Mấy ngày nay, bà ta vẫn luôn dùng cách gọi “nó” để gọi Tô Tái Tái.
Và dường như... Tô Tái Tái cũng chưa hề gọi một tiếng “ba mẹ” lần nào cả.
Cô... chưa từng thừa nhận bọn họ là người nhà của mình!
Sau khi Hứa Tần Nhã phát hiện ra điều này thì không khỏi trợn tròn mắt.
Mà ở bên này, Tô Tái Tái ôm bé con mềm mại vào lòng rồi bước lên taxi.
“Cô gái, cô muốn đi đâu?” Tài xế nhìn gương chiếu hậu và hỏi.
“Bác tài, bác đưa cháu đến khách sạn nào tốt một chút là được.” Tô Tái Tái trả lời.
“Ok.” Tài xế sảng khoái đáp lại, vừa khởi động xe vừa nhìn thoáng qua hàng ghế phía sau nơi Tô Tái Tái đang ngồi, rồi lại nhìn sang thú cưng trong tay cô, cười nói: “Ôi chao! Đây là chú mèo con vừa mới sinh sao?”
“Đúng vậy.” Tô Tái Tái vươn tay xoa đầu của bé mèo trắng vài cái, cười híp mắt nói: “Thật không dễ dàng mà, lại sinh nữa rồi.”
“Lại” là sao?
Tài xế có hơi khó hiểu, nhưng sau đó lại một lần nữa tập trung vào việc lái xe, nên đã quên mất thắc mắc vừa rồi.
Cùng lúc đó, Ngô Hạo vốn dĩ đã đi đến sân bay, chuẩn bị trở về thủ đô, nhưng giờ phút này lại xuất hiện trước cửa ngôi biệt thự. Anh ấy đang cúi người bước xuống xe, còn chưa kịp đứng thẳng dậy thì thành viên Lục Bộ nhận được tin đã nhanh chóng từ bên trong chạy ra.
Họ cung kính cúi đầu chào Ngô Hạo, sau đó làm động tác “mời”, vừa đi theo sau anh ấy vào biệt thự, vừa xin lỗi: “Thành thật xin lỗi đội trưởng Ngô, nếu không phải vì chúng tôi thật sự không thể giải quyết được thì cũng sẽ không làm phiền đến cậu rồi.”
“Không sao.” Ngô Hạo vừa bước vào trong vừa đáp. Anh ấy liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của thành viên Lục Bộ một cái, rồi tiếp tục hỏi người phụ trách đi phía sau lưng mình: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện này... cậu vào trong xem thì sẽ biết.” Người phụ trách không biết nên giải thích như thế nào, chỉ đành dẫn Ngô Hạo đi thẳng đến trước cửa phòng tắm trong phòng ngủ của chủ nhân ngôi nhà, tiếp đó lại làm động tác “mời”.
Khi Ngô Hạo đang từ từ đẩy cửa phòng tắm ra thì người phụ trách chợt lên tiếng: “Lúc người giúp việc vào thì đã thấy như vậy rồi.”
Trong phòng tắm vẫn còn hơi nước đọng lại, có điều vào lúc này, bên trong không khí ngoài hơi nước ra thì phần lớn là mùi tanh của máu. Cộng với nhiệt độ vốn có trong phòng tắm, khiến cho mùi m.á.u tanh ập vào mặt mang theo một loại cảm giác đáng sợ chưa từng có.
Ngô Hạo đứng trước cửa phòng tắm, cố gắng nhẫn nhịn một hồi rồi mới đi vào trong. Anh ấy dùng tay che mũi và miệng lại, cau mày bước qua khối thịt khả nghi trên nền đất.
Chỉ thấy cô gái ngửa đầu nằm trong bồn tắm, miệng há to, trên gương mặt vẫn còn mang theo sự sợ hãi và tuyệt vọng. Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể thông qua động tác của cô ta mà miễn cưỡng phân tích ra những cảm xúc còn sót lại đó.
Bởi vì... đôi mắt của cô ta đã biến mất, chỉ còn lại hai lỗ máu.
Trong cái miệng đang há to ấy cũng bê bết m.á.u thịt, trông giống như có thứ gì đó chui vào miệng của cô ta, trực tiếp c.ắ.n nát cả chiếc lưỡi rồi nuốt chửng. Sau đó thứ kia tiếp tục bò xuống cổ họng và tiến thẳng vào trong bụng của cô ta, sau khi ăn gần hết nội tạng thì lại từ phía bên trong rạch bụng chui ra ngoài.
Sở dĩ Ngô Hạo nghĩ như vậy là bởi vì tất cả các mạch m.á.u từ cần cổ cho đến cánh tay của cô gái đều phình lên những đường màu xanh đen.
—Đó là phản ứng mà khi cả người đau đớn dữ dội nhưng lại không thể cử động được gây ra.
Theo suy đoán, có lẽ cô ta đã nhìn thấy thứ đó chui ra khỏi bụng trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, sau đó lại trơ mắt để thứ đó ăn mất cả hai mắt, cuối cùng do mất m.á.u quá nhiều mà c.h.ế.t.
