Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 51

Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:52

“Dạ...” Bạch Ngữ Dung nghe bà ta nói xong thì đáp lại một tiếng, đồng thời nhìn sang Bạch Văn Liên, gương mặt lộ ra vẻ bất lực như muốn nói “Con cũng không còn cách nào khác.”

Bạch Văn Liên thấy thế cũng không tiện nói thêm điều gì nữa, ông ta thở dài nhìn Hứa Tần Nhã rồi nói: “Em đó... thật đúng là... thôi bỏ đi, em và Tiểu Tái vừa mới cãi nhau xong, giờ mà để em gọi cho con bé thì có khi hai người lại phát sinh xung đột nữa, bên phía công ty của anh cũng bận...”

Nói đến đây, Bạch Văn Liên có hơi khó xử, trong phút chốc không nghĩ ra được biện pháp nào cả.

Hứa Tần Nhã không thèm ngước mắt lên nhìn ông ta mà chỉ lạnh lùng lên tiếng: “Anh đưa cho nó một ít tiền không phải là được rồi sao?!”

Đúng ha!

Bạch Văn Liên như được khai sáng, cảm thấy vợ mình nói rất có lý: “Thế thì để anh viết một tờ chi phiếu trị giá một trăm ngàn tệ cho con bé vậy.”

Vừa nói xong, Hứa Tần Nhã lập tức ngẩng đầu nhìn chồng mình, vẻ mặt có chút bất mãn: “Anh tùy tiện đưa cho nó hai ba chục ngàn tệ là được rồi, chứ nó mà cầm một mớ tiền lớn như vậy rồi tiêu xài phung phí thì lại rắc rối cho coi.”

Cũng có lý!

Bạch Văn Liên gật đầu: “Vậy thì đưa tiền mặt đi.” Ông ta dừng lại vài giây, sau đó nhìn bà ta và Bạch Ngữ Dung: “Hay là... Ngữ Dung à, con gọi điện bảo Tiểu Tái về nhà lấy được không?”

Một lát nữa ông ta còn phải đến công ty, không rãnh vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà ở nhà đợi đâu.

Có điều Bạch Văn Liên vừa dứt lời, Hứa Tần Nhã lại ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn chồng mình: “Mẹ con em làm gì có số điện thoại của nó chứ, anh nói với quản gia một tiếng đi. Kêu nó đi gặp quản gia mà lấy.”

Bà ta khựng lại một lát rồi bĩu môi nói tiếp: “Hôm qua nó còn hiếu thảo đến mức đưa mẹ về bệnh viện nữa mà.”

Nói đến đây, Hứa Tần Nhã chợt nhớ đến bữa tiệc ngày hôm qua, bà ta vốn dĩ muốn mời Ngô Hạo ở lại tham gia, vì thế đã cố tình nháy mắt ra hiệu cho Tô Tái Tái rồi. Ai ngờ đâu cô lại làm mất hết mặt mũi của bà ta.

Nghĩ đến chuyện này, Hứa Tần Nhã càng cảm thấy bực bội trong người.

Đúng là khác hẳn với đứa bé được bà ta nuôi dưỡng bên người từ khi còn nhỏ như Ngữ Dung.

Sau này nhà họ Hứa vẫn phải trông cậy vào Ngữ Dung rồi. Còn Tô Tái Tái ư?

Hứa Tần Nhã hừ lạnh trong lòng.

—Bà ta không dám trông mong gì ở nó đâu.

“Được rồi.” Bạch Văn Liên gật đầu, coi như đồng ý với lời đề nghị của Hứa Tần Nhã: “Vậy để anh gọi điện cho quản gia.”

Nói cũng đúng, hình như ba người họ đều không có số điện thoại của Tô Tái Tái.

Ba người Bạch Văn Liên đều biết rõ điều này, nhưng lại không có một ai nói ra, sau khi bàn xong chuyện này, họ lại cầm d.a.o nĩa lên, Hứa Tần Nhã thản nhiên nói: “À phải rồi, anh nhớ kêu quản gia hỏi rõ xem rốt cuộc là tại sao nó lại lấy được giấy báo nhập học của Đại học Đế Đô đấy.”

“Biết rồi.” Bạch Văn Liên gật đầu.

Vì vậy, khi Tô Tái Tái ôm bé cưng đáng yêu đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho vào trong lòng đến bệnh viện, lúc cô đang đi về phía phòng VIP của bà nội Bạch thì giữa đường đã gặp phải quản gia.

“Cô Tô.”

Giọng nói từ bên cạnh truyền đến khiến Tô Tái Tái phải dừng bước, quay người lại nhìn.

Sau khi thấy người gọi mình là quản gia, Tô Tái Tái mỉm cười với ông ta và nói: “À, chào ông!”

Tuy sắc mặt vẫn có chút nhợt nhạt, cả người cũng không có tinh thần như lúc cô mới đến nhà họ Bạch, nhưng người già mà, lớn tuổi rồi thì đúng thật là hay gặp tình trạng như vậy.

Quản gia không ngờ Tô Tái Tái sẽ chào hỏi mình, ông ta không khỏi sững sờ vài giây, sau đó có hơi mất tự nhiên, gật đầu một cách qua loa.

Dừng một chút rồi mới lấy một phong bì ra, đưa cho Tô Tái Tái: “Ông chủ bảo tôi đưa nó cho cô đó.”

Tô Tái Tái nhìn thoáng qua phong bì bị nhét đến mức phồng lên thành một cục, từ hình thù cũng có thể đoán được bên trong là cái gì. Cô không lập tức nhận ngay, mà lại một lần nữa ngước mắt lên nhìn quản gia, như muốn dò hỏi.

“Đây là phần thưởng dành cho cô đấy.” Quản gia lên tiếng giải thích, nhưng dừng lại một lát rồi khẽ cau mày nói: “Nhưng cô Tô này, cô đừng trách tôi lắm lời nhé, tôi đã ở nhà họ Bạch được mấy chục năm rồi, có những chuyện tôi nghĩ là mình vẫn nên nói cho cô biết thì hơn.”

“Đối với người làm con cái mà nói, điều quan trọng nhất chính là lòng hiếu thảo. Hôm qua bà chủ chỉ nói cô vài câu thôi mà cô đã bỏ nhà đi rồi, cách hành xử này thật sự không được tốt lắm đâu.”

Hơn nữa lại là vì một con vật nhỏ được nhặt ở ven đường nữa chứ.

Quản gia nghĩ tới đây thì liếc nhìn thứ mà Tô Tái Tái đang ôm trong lòng, ánh mắt có chút chán ghét.

Tô Tái Tái không có cảm xúc gì khi nghe ông ta nói những lời này, thậm chí sắc mặt của cô cũng không hề thay đổi.

Cho đến khi quản gia nhìn bé mèo con mũm mĩm trong tay với vẻ mặt ghét bỏ, ánh mắt của cô mới bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Đúng lúc quản gia lại lần nữa ngước mắt lên nhìn cô thì chạm phải ánh mắt ấy, ông ta chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, sau đó đứng cứng đờ ngay tại chỗ.

“Tôi cũng lắm lời nói vài câu nhé.” Tô Tái Tái vu.ốt ve bộ lông của bé mèo con trong lòng, mỉm cười nhìn quản gia: “Người ta thường nói bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra, ông đã sống nhiều năm như vậy rồi... nhưng dường như vẫn còn chưa hiểu rõ đạo lý này thì phải?!”

“...” Quản gia đứng im ở đó, mở to mắt nhìn Tô Tái Tái.

Rõ ràng cô gái trước mặt đang mỉm cười với ông ta, nhưng không biết tại sao, ông ta luôn cảm thấy sau lưng cô có một luồng khí đen to lớn dị thường đang dần tụ lại thành hình.

Cảm giác lạnh buốt phả thẳng vào mặt, thậm chí còn có một cảm giác châm chích khó tả.

Đôi tay của quản gia vô thức run rẩy, khiến cho chiếc phong bì đựng hai mươi nghìn tệ tiền mặt rơi xuống đất cái “bộp!”.

Tô Tái Tái liếc nhìn chiếc phong bì trên mặt đất, sau đó dời mắt đi, cô vừa đi ngang qua ông ta, vừa chậm rãi nói: “Đừng rảnh rỗi kiếm chuyện với tôi.”

“Nếu không…” Tô Tái Tái dừng lại, quay đầu nhìn quản gia rồi cười khúc khích nói nhỏ: “Lần sau ông không chỉ nằm vài ngày như thế đâu.”

“!!!”

Quản gia sợ hãi, đột nhiên trợn to mắt.

Ông ta đứng ngây ngốc ở đó, thậm chí không hề hay biết rằng Tô Tái Tái đã đi ra xa. Mãi đến khi y tá đi ngang qua gọi ông ta vài tiếng: “Ông? Ông ơi?!” Lúc này ông ta mới đột nhiên giật mình và quay lại nhìn y tá.

Lúc này, ông ta phát hiện mình đã nín thở lúc nào mà không hề hay biết, thế là ông ta vội vàng th* d*c khi vẫn chưa kịp hoàn hồn.

“Ông ơi, ông không sao chứ?” Y tá nhìn quản gia có sắc mặt tái nhợt, cô ấy dìu ông ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó nhặt chiếc phong bì mà ông ta đã làm rơi xuống đất lên rồi đưa lại cho ông ta.

Ngay khi chạm vào mu bàn tay của quản gia, y tá lập tức giật mình bởi bàn tay lạnh ngắt của ông ta, rồi nhìn thấy ông ta đổ mồ hôi lạnh, thế là cô ấy vội vàng hỏi: “Ông ở phòng bệnh nào vậy? Tôi đưa ông về phòng nghỉ ngơi nhé?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.