Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 53
Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:52
Tuy không nỡ, nhưng bà nội Bạch vẫn gật đầu tỏ ý cảm thông: “Ừm, đúng là nên báo cho hai ông bà Tô biết chuyện cháu đậu Đại học Đế Đô một tiếng. Cháu đi đi, dù sao nếu bà nội nhớ cháu thì chỉ cần tới thủ đô thăm cháu là được rồi.”
“Dạ.” Tô Tái Tái gật đầu rồi im lặng, chứ không nói cho bà nội Bạch biết lý do mình quay về là gì.
Trong lúc hai bà cháu nói chuyện, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động, là y tá Tiểu Thái đi lấy sữa dê đã về, theo sau còn có Chu Phổ sắp về thủ đô nên cố tình tới đây chào tạm biệt bà nội Bạch.
Khi hay tin Tô Tái Tái cũng sẽ tới thủ đô trước thời gian nhập học, ông ấy lập tức mỉm cười bảo: “Thế Tiểu Tái à, khi nào tới thủ đô nhớ gọi điện cho bác, bác sẽ dẫn cháu đi làm quen với vài giảng viên đang giảng dạy ở Đại học Đế Đô.”
“Dạ, cảm ơn thầy Chu.” Tô Tái Tái lên tiếng trả lời. Chu Phổ gật đầu tỏ ý hài lòng.
Đúng lúc này, bà nội Bạch quay sang nhìn Chu Phổ, hỏi: “Phải rồi, bác sĩ Chu à, cái thứ ông nói ấy… đã tìm thấy chưa?”
Chu Phổ lắc đầu: “Chưa tìm thấy.” Ông ấy im lặng vài giây, lại cất tiếng thở dài: “Môi trường sống của cây t.h.u.ố.c đó quá khắc nghiệt, thú thật trước khi tới đây tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần ra về tay không rồi, thế nên cũng không thấy quá tiếc nuối với kết quả này. Với lại, trong chuyến đi lần này, tôi không hẳn là không thu hoạch được gì.”
Ông ấy nhìn sang bà nội Bạch, mỉm cười rồi mới nói tiếp: “Có thể chữa khỏi bệnh cho bà xem như là chuyện may mắn nhất rồi.”
“Ông cứ yên tâm quay về đi, còn cây t.h.u.ố.c đó, tôi sẽ để ý giúp ông.” Bà nội Bạch cười nói: “Khi nào có tin tức về nó, tôi nhất định sẽ gọi điện báo cho ông ngay.”
“Thế thì tốt quá.“ Chu Phổ cười xòa: “Vậy tôi xin cảm ơn bà trước nhé.”
Rồi ông ấy không nói thêm gì nữa, trong lúc lơ đãng, ánh mắt vô tình nhìn trúng bé mèo trắng trong phòng.
Có lẽ là do thoạt nhìn quanh người chú mèo này như được một vầng hào quang lấp lánh che phủ nên ông ấy đã không kiềm được mà liếc nhìn nó nhiều lần.
Thấy vậy, bà nội Bạch khẽ ôm bé mèo lên cho Chu Phổ xem, trên mặt còn để lộ biểu cảm tự hào, nói: “Đáng yêu không? Là Tái Tái tặng cho tôi đấy.”
Chu Phổ cẩn thận quan sát chú mèo này, tuy không nhận ra là giống nào, nhưng lại cảm thấy nó rất thông minh, bèn gật đầu khen: “Đúng là rất dễ thương.”
“Đương nhiên rồi, Tái Tái tặng mà.” Bà nội Bạch đắc ý khoe.
Nghe vậy, y tá Tiểu Thái đứng bên cạnh cũng không kiềm được mà che miệng cười, đồng thời cảm thấy bà cụ ngày càng có sức sống, hệt như một đứa trẻ đáng yêu vậy.
Và những điều này chỉ xuất hiện từ sau khi Tô Tái Tái tới đây.
Nghĩ đến đây, y tá Tiểu Thái vô thức đ.á.n.h mắt về phía Tô Tái Tái, thật lòng thì cô ấy thích Tô Tái Tái hơn là cô chủ kia của nhà họ Bạch nhiều.
Chu Phổ trò chuyện với bà nội Bạch thêm một lúc, sau đó mới đứng dậy ra về.
Lúc bước ra khỏi phòng bệnh, ông ấy không quên dặn dò Tô Tái Tái rằng khi nào tới thủ đô nhớ liên lạc với ông ấy.
Lúc nói những lời này, biểu cảm trên mặt ông ấy rất tha thiết, chân thành, chứng tỏ đó chẳng phải mấy lời xã giao gì cả.
Đợi tới khi ông ấy đã đi xa, Tô Tái Tái mới quay sang hỏi bà nội Bạch: “Bà nội ơi, cây t.h.u.ố.c mà bà và thầy Chu nhắc tới ban nãy là gì vậy ạ?”
“À, hình như gọi là cỏ Nguyệt Sinh thì phải.” Bà nội Bạch vừa vu.ốt ve bé mèo trắng đang uống sữa dê, vừa trả lời: “Có vẻ là một loại thảo d.ư.ợ.c rất hiếm.”
“Dạ.” Tô Tái Tái bình tĩnh gật đầu, sau đó tiến lại gần, cùng bà nội Bạch và y tá Tiểu Thái mỉm cười nhìn bé mèo trắng uống sữa.
Đợi tới khi Tô Tái Tái cũng rời đi, bà nội Bạch khẽ v.uốt ve bé mèo trắng, bình thản mở miệng nói với y tá: “Tiểu Thái, đẩy tôi tới phòng bên ban nãy đi.”
“Hả? Vâng.” Lúc đầu y tá Tiểu Thái có hơi sửng sốt, nhưng chỉ giây sau đã hiểu ra bà nội Bạch là đang nói tới quản gia nhà họ Bạch, thế là vội gật đầu đồng ý, sau đó đỡ bà ấy ngồi lên xe lăn, rồi đẩy sang phòng bệnh của quản gia Bạch.
Khi đến nơi, cô y tá lặng lẽ lui ra ngoài chờ, còn cẩn thận đóng cửa lại cho hai người.
Mấy chuyện của gia đình có tiền có thế như này biết càng ít càng tốt.
Với cả… tiền lương của y tá chăm phòng bệnh VIP cũng cao lắm, không nên vì tò mò mà đ.á.n.h mất miếng cơm ngon này.
Y tá Tiểu Thái đứng trước cửa, nghĩ thầm trong lòng.
Bên trong phòng bệnh, nhìn thấy bà nội Bạch tới thăm mình, quản gia ngạc nhiên lắm, cố gắng chống tay ngồi dậy đặng xuống giường đón tiếp.
“Thưa bà, sao bà lại tới đây?”
“Quản gia à, giờ ông đang bị bệnh, cứ nằm nghỉ cho khỏe đi.” Bà nội Bạch lắc đầu, không cho ông ta xuống giường.
Lời nói có vẻ thân thiết lắm, nhưng giọng điệu lại cực kỳ lãnh đạm.
“Nhưng… thôi được, cảm ơn bà.” Quản gia sững sờ, thành thật ngồi yên trên giường.
Sau vài giây quan sát thật kỹ biểu cảm trên mặt bà nội Bạch, ông ta vẫn không tìm được manh mối nào có ích, cuối cùng chỉ đành mở miệng hỏi thẳng: “Thưa bà, bà… có điều gì muốn nói với tôi sao?”
Không hiểu tại sao trong lòng quản gia lại dấy lên nỗi sợ không tên.
Bà nội Bạch không mở miệng ngay, chỉ tiếp tục cụp mắt, nhẹ nhàng vu.ốt ve bé mèo trắng đang nằm bò trên đầu gối.
Nhìn theo động tác của bà ấy, bé mèo trắng kia cũng dần lọt vào mắt quản gia, nhưng chẳng hiểu sao vừa nhìn thấy nó, mắt ông ta như bị ai đó đ.â.m cho một phát, để rồi phải luống cuống quay đi.
Dường như ông ta đã đoán được gì đó.
“Quản gia, tôi nhớ… ông đã làm cho nhà họ Bạch phải bốn mươi năm rồi nhỉ?” Bà nội Bạch thong thả bắt chuyện.
“Vâng… vâng…” Quản gia gật đầu: “Tôi bắt đầu vào nhà họ Bạch lúc ông cụ hai mươi tuổi ạ.”
Nói đoạn, ông ta hốt hoảng hỏi: “Thưa bà, chẳng lẽ cô Tô đã nói gì với bà sao? Tất cả những điều tôi làm điều là vì nghĩ cho danh tiếng của nhà họ Bạch cả, nếu tôi có lỡ miệng nói gì nặng lời… tôi có thể xin lỗi cô Tô mà.”
Ông ta vừa dứt lời, bà nội Bạch lập tức ngước mắt nhìn ông ta, ánh mắt bình tĩnh đến lạnh người đó khiến quản gia phải ngậm miệng lại ngay.
Qua một lúc, bà nội Bạch mới lắc đầu thở dài, tỏ vẻ thất vọng nói: “Quản gia à, Tái Tái không nói gì cả, là ban nãy, chính tai tôi đã nghe thấy đó.”
Hai mắt quản gia lập tức trợn trừng, không dám tin những lời bà nội Bạch nói là thật.
Cô Tô… không nói gì hết sao?
Đương lúc quản gia đang rối bời, bà nội Bạch lại mở miệng: “Quản gia, ông xem như đã khổ cực cả đời, tới lúc về hưu an hưởng tuổi già rồi. Cảm ơn ông đã luôn tận tụy chăm sóc cho nhà họ Bạch suốt nhiều năm qua.”
“Tiếc nuối duy nhất là…” Bà nội Bạch tạm dừng vài giây, tới khi mở miệng nói tiếp thì ánh mắt đã sắc bén hơn nhiều, tựa như lưỡi d.a.o đ.â.m vào người quản gia không dám nhìn thẳng vào bà ấy: “Ông lại quên mất phải chăm sóc cho cả cháu gái ruột của tôi nữa.”
Những lời này của bà nội Bạch khiến quản gia xấu hổ cúi gằm mặt.
Nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy, cộng thêm dáng vẻ như già thêm mười tuổi vì đợt bệnh nặng lần này của ông ta, bà nội Bạch chỉ biết thở dài, không nói thêm câu nào nữa.
