Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 63

Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:54

Trình Ngạn Xương đang định cười nói tiếp, lơ đãng liếc mắt thì thấy Tô Tái Tái nói chuyện điện thoại xong thì bước vào, sắc mặt trở nên lạnh lùng ngay tức khắc.

Anh ta cười lạnh, nói với giọng châm chọc: “Có vẻ như anh nhầm rồi, trông cô ta thế kia không có vẻ gì là tự nhận thức đâu.”

“Sao cơ ạ?” Bạch Ngữ Dung vừa hỏi vừa nhìn theo hướng anh ta nhìn, khi nhìn thấy Tô Tái Tái thì ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.

“Để anh ra nói cô ta.” Trình Ngạn Xương đứng dậy.

Nhưng anh ta vừa mới cử động đã bị Bạch Ngữ Dung giữ lại.

“Anh Ngạn Xương, cứ để em làm cho.” Bạch Ngữ Dung nói: “Dù gì tụi em cũng là người cùng một nhà, vẫn dễ nói chuyện hơn một chút.”

Sắc mặt Trình Ngạn Xương không vui vẻ gì mà gật đầu, dừng lại đôi chút rồi bổ sung: “Anh qua đó với em.”

“Thế…”

“Như thế thì cô ta không dám bắt nạt em.” Trình Ngạn Xương nói.

“Cũng được a.” Bạch Ngữ Dung cười tươi. Cô ta buông tay không cản Trình Ngạn Xương nữa mà thân mật kéo anh ta, chủ động đi tới chỗ Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái mới cúp điện thoại, đang tính chờ ở chỗ cũ đợi người tới đón.

Ai ngờ học sinh của Chu Phổ thì chưa thấy đâu lại thấy Bạch Ngữ Dung với Trình Ngạn Xương chẳng biết thời biết thế mà xông qua đây.

“Tiểu Tái, sao em lại ở đây thế này?” Bạch Ngữ Dung nhíu mày, khó xử nhìn Tô Tái Tái: “Chẳng phải trước đó chị đã bảo hôm nay là buổi thuyết giảng vô cùng quan trọng hay sao? Không phải ai đi vào cũng được đâu nhé.”

“?”

Tô Tái Tái nhìn hai người họ, buồn cười mở miệng: “Chắc hai người không cho là tôi theo chân hai người tới đây đâu nhỉ?”

“Chẳng phải là như thế hay sao?” Trình Ngạn Xương không chờ cho Bạch Ngữ Dung mở miệng đã không nhịn được mà chen ngang. Anh ta nổi cáu với Tô Tái Tái: “Chẳng lẽ cô đến đây để chơi à?”

Dừng lại một chút rồi anh ta nhỏ giọng nói với Tô Tái Tái: “ Tôi khuyên cô nên mau cuốn gói đi đi. Ở đây có không ít học sinh, sinh viên khóa trên, cô đừng có làm trò hề liên lụy tới chúng tôi nữa.”

“Tiểu Tái à, em cứ về trước đi.” Bạch Ngữ Dung tiếp lời, cô ta dừng lại đôi chút rồi nói tiếp: “Việc này mà để cho ba mẹ biết thì không hay đâu.”

Vừa nói, cô ta vừa đưa tay muốn chạm vào Tô Tái Tái tỏ vẻ thân cận.

Nhưng tay mới đưa đến được lưng chừng thì nghe thấy Tô Tái Tái chậm rì rì nói: “Cút đi.”

Rõ ràng là cô đang cười nhưng lại mang vẻ lạnh lùng khó tả làm cho cả Trình Ngạn Xương lẫn Bạch Ngữ Dung cùng rùng mình.

“Em, em nói cái gì đấy?” Bạch Ngữ Dung há hốc miệng nhìn Tô Tái Tái, ra vẻ nghe không rõ ràng.

“Tôi bảo là cút đi.” Tô Tái Tái lặp lại.

Chậm rãi nhắc từng chữ một vô cùng rõ ràng.

Cuối cùng thì Trình Ngạn Xươg cũng phục hồi tinh thần, sự tức giận hiện rõ trên gương mặt, sắc mặt biến thành màu gan heo. Anh ta nói lớn: “Cô…”

Nửa câu sau đã bị chặn lại trong cổ họng. “A! Đàn em Tô, hóa ra là em ở đây.”

Giọng nói đó vừa vang lên thì xung quanh trở nên xôn xao hơn hẳn.

Có không ít người đứng đó nhìn thấy người kia thì sôi nổi chào hỏi người đó.

Bạch Ngữ Dung và Trịnh Ngạn Xương đều sửng sốt, hai người họ cùng quay đầu nhìn người đang bước tới, khi nhìn rõ người tới là ai thì cứng đờ cả người.

Thẩm An còn chẳng thèm nhìn hai người Bạch Ngữ Dung đang đứng đó, anh ta đi thẳng tới trước mặt Tô Tái Tái, gật đầu, cười nói với cô: “Xin lỗi em nhé, nãy tôi hơi bận sửa giáo trình cho thầy nên khiến em phải đợi đôi phút, sau này rảnh tôi mời em đi ăn cơm nhé.”

“Không sao đâu ạ.” Tô Tái Tái lắc đầu: “Em cũng mới tới đây thôi.”

“Đàn em đúng là hiểu chuyện thật đấy.” Thẩm An cười tủm tỉm khen Tô Tái Tái, dừng lại một chút rồi nói: “Đi thôi, để tôi dẫn em đi vào.”

Tô Tái Tái gật đầu, đang tính rời đi cùng với Thẩm An thì Trình Ngạn Xương lại hồi phục tinh thần, kích động tới mức nói lắp: “Sư huynh, sư huynh Thẩm.”

Đến lúc này Thẩm An mới quay đầu nhìn về phía anh ta: “Cậu là…”

“Tôi, tôi là học sinh của Cổ Võ Viện - Trình Ngạn Xương. À! Đây là vị hôn thê của tôi - Bạch Ngữ Dung, tương lai cũng là sư muội của anh, sau nay mong được anh để tâm chăm sóc. Ngữ Dung, mau đến chào anh Thẩm đi này.”

Trình Ngạn Xương vô cùng kích động, đẩy Bạch Ngữ Dung bảo cô ta mau chào người ta đi.

“Em chào anh Thẩm ạ.” Bạch Ngữ Dung thấy dáng vẻ này của Trịnh Ngạn Xương cũng đủ hiểu là cái người tên Thẩm An này có lai lịch không nhỏ, thế là cô ta cười ngọt ngào ngoan ngoãn chào.

Nhưng thật ra Thẩm An khá là bình đạm, chỉ đơn giản là gật đầu chào hai người họ.

“À. Xin chào hai em nhé.” Thẩm An chào xong dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Tô Tái Tái rồi lại nhìn hai người họ, mở miệng hỏi với vẻ không chắc chắn cho lắm: “Mọi người… Có quen nhau hả?”

Vẻ mặt Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạn Xương trở nên cứng đờ. Thẩm An thấy thế thì quay sang nhìn Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái nhàn nhạt trả lời: “Không quen.”

“Ồ…” Thẩm An gật đầu nhìn về phía hai người họ nói: “Thật ngại quá, tôi còn có chút việc.”

Nói rồi quay qua nói chuyện với Tô Tái Tái với sự nhiệt tình hoàn toàn khác biệt: “Đi thôi đàn em.”

“Vâng.” Tô Tái Tái gật đầu.

Tô Tái Tái mới đi được vài bước, như là nghĩ tới cái gì thì quay đầu nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, cười như không cười mà nói:

“Chẳng phải đây là chỗ không phải ai cũng được bước vào hay sao?”

Bạch Ngữ Dung há hốc mồm muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng đứng đó, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Tô Tái Tái lại liếc mắt nhìn sang Trình Ngạn Xương, khẽ gật đầu trước gương mặt xanh mét của anh ta.

“Tôi phải đi dạo phố rồi, xin lỗi, không tiếp được.”

Cho tới khi Tô Tái Tái và Thẩm An rời đi rồi thì Trình Ngạn Xương mới hậu tri hậu giác nhận ra tại sao lúc đó anh ta nhìn thấy Chu Phổ lại thấy quen như thế.

Bởi vì ông ấy chính là giáo sư mà anh ta nhìn thấy đằng xa xa trong một lần đại học Đế Đô xướng danh các giáo sư!

Đến tận bây giờ Trình Ngạn Xương vẫn vô cùng hối hận tại sao mình không nhanh chóng nhận ra người ra, nếu không thì… Hôm nay anh ta với Ngữ Dung sẽ được Thẩm An ra mặt đón tiếp, được vào sớm hơn.

*******

Thẩm An vừa mới dẫn Tô Tái Tái rời khỏi đây xong thì đã có người chạy lại chỗ của đám Bạch Ngữ Dung, trùng hợp ở chỗ mấy người này đều là những sinh viên khóa trên mà ban nãy Trình Ngạn Xương vừa mới dẫn Bạch Ngữ Dung tới lân la làm quen.

“Sư đệ Trình à, cô gái được sư huynh Thẩm tự mình ra đón là ai thế? Hai người có quen biết gì với người đó không?” Một sinh viên cũng thuộc Cổ Võ Viện như Trình Ngạn Xương tò mò mở miệng hỏi.

Mấy người bên cạnh cũng gật đầu hùa theo, đứng ở một bên chờ Trình Ngạn Xương trả lời.

“Cô ta...” Trình Ngạn Xương thật sự không biết nên trả lời như thế nào, nghĩ đến cảnh ban nãy mình còn nói cái gì mà “đừng làm mấy việc ngu xuẩn ảnh hưởng tới bọn tôi” là Trình Ngạn Xương thiếu điều muốn tìm cái lỗ nẻ chui xuống cho rồi.

Trong lúc anh ta đang do dự không biết nên trả lời như thế nào thì Bạch Ngữ Dung đột nhiên mở miệng chen ngang.

“Không quen!”

Bởi vì có hơi kích động cho nên giọng nói của Bạch Ngữ Dung trở nên the thé, những học sinh khóa trên không khỏi kinh ngạc nhìn về phía cô ta.

Ngay cả Trình Ngạn Xương cũng khá bất ngờ, anh ta thắc mắc hỏi: “Ngữ Dung, sao thế em?”

Lúc này Bạch Ngữ Dung mới nhận ra là phản ứng của mình có hơi thô lỗ, thế là cô ta lập tức cười gượng và bào chữa: "Người ban nãy... chỉ tới đây để hỏi đường thôi. Bọn tôi không quen người đó, đúng không anh Ngạn?”

Nói xong, cô ta quay qua nhìn về phía Trình Ngạn Xương.

Trình Ngạn Xương nghe xong thì ậm ừ một lúc rồi mới gật đầu: "Ừ, đúng vậy, bọn tôi không quen.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.