Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 65
Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:55
“Hơn nữa mấy chuyện kiểu này… Chúng ta rất khó đoán chắc trình độ nguy hiểm của nó. Đừng nói là học sinh, ngay cả giáo sư hay viện trưởng cũng có lúc thất bại đấy.” Trình Ngạn Xương dừng một chút rồi lại bổ sung: “Phó viện trưởng Quách của Luyện Đan Viện bọn em cũng từng là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí viện trưởng đời kế tiếp đó.”
“Ở phương diện đan dược, ông ấy mà xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất, thế mà một người như thế lại biến thành người thực vật vì lỡ uống nhầm đan d.ư.ợ.c mà mình luyện ra.”
Thì ra là vậy.
Bạch Ngữ Dung chậm rãi gật đầu.
“Cho nên Ngữ Dung à, em tuyệt đối đừng tơ tưởng tới chuyện được “mời” này, tạm thời tập trung vào việc học trong viện trước đi. Em được giáo sư Tần tự mình dạy dỗ, hơn nữa bản thân em cũng có thiên phú rất cao, anh tin nhiều nhất chỉ cần một năm nữa là em sẽ được người ta “mời” thôi.” Trình Ngạn Xương thật lòng suy nghĩ thay cho Bạch Ngữ Dung.
Đáng tiếc Bạch Ngữ Dung lại không hề để bụng, có điều ngoài mặt thì cô ta vẫn ngoan ngoãn gật đầu hùa theo: “Vâng ạ! Em sẽ nghe lời của anh mà, anh Ngạn.”
Trình Ngạn Xương nghe xong thì xoa mặt của cô ta.
Đúng lúc này, cánh cửa vào phòng nghe giảng vẫn luôn đóng chặt nãy giờ cuối cùng cũng mở ra trước mặt mọi người, đám người đã sốt ruột chờ nãy giờ lập tức đứng dậy, người này nối đuôi người kia xếp hàng xoát vé để vào trong.
Bạch Ngữ Dung quay đầu thấy thế thì nhanh chóng kéo Trình Ngạn Xương đứng dậy: “Anh Ngạn, chúng ta vào thôi.”
Nào biết Trình Ngạn Xương vẫn đứng như trời trồng, Bạch Ngữ Dung hoang mang nhìn về phía anh ta, khó hiểu hỏi: “Sao vậy anh Ngạn?”
“Ngữ Dung, à thì... Chắc anh không vào đâu.” Trình Ngạn Xương cười trừ, trông có vẻ rất là khó xử: “Dù gì anh cũng không phải là học sinh của Luyện Đan Viện, nghe giảng xong chắc cũng không tiếp thu được kiến thức gì.”
Anh ta dừng một chút rồi đổi đề tài, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Hay là để anh đứng ngoài này chờ em nhé?”
Nụ cười trên mặt của Bạch Ngữ Dung hơi nhạt đi, cô ta vừa nhìn Trình Ngạn Xương một cái là hiểu ngay lý do, rõ ràng là người này chỉ không muốn đi vào và đối mặt với Tô Tái Tái lần nữa thôi.
Bạch Ngữ Dung cố gắng nén cơn giận trong lồng ngực, sau khi âm thầm hít sâu một hơi thì mới nở nụ cười tươi rói nhìn về phía Trình Ngạn Xương, bày ra bộ dáng ngây thơ không hiểu gì gật đầu với anh ta.
“Vâng! Vậy anh Ngạn ở bên ngoài chờ em nha.”
“Ừ, nhất định sẽ chờ em mà, em mau vào đi.” Trình Ngạn Xương thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau đó cười nói với Bạch Ngữ Dung.
Bạch Ngữ Dung gật đầu, xoay người đi về phía cửa, lúc đi được nửa đường, cô ta lại quay đầu nhìn về phía Trình Ngạn Xương, ra vẻ đáng yêu vẫy tay với anh ta, sau khi cũng được anh ta vẫy tay đáp trả thì cô ta mới tiếp tục đi vào trong.
Có điều khi vừa quay người lại, nụ cười ngọt ngào ban nãy của cô ta lập tức nhạt hẳn đi, chờ đến khi vào phòng nghe giảng thì trên mặt cô ta chỉ còn đọng lại nụ cười xã giao mà thôi.
Tô Tái Tái đang ở đâu nhỉ?
Bạch Ngữ Dung vừa nghĩ vừa đảo mắt tìm kiếm. Năm phút trước.
Tô Tái Tái đi theo Thẩm An vào phòng bằng lối đi đặc biệt, cả hai đi thẳng tới căn phòng nhỏ bên cạnh phòng nghe giảng.
Nơi này được dọn dẹp sẵn từ trước để làm nơi nghỉ tạm của giảng viên đến giảng bài.
“Thầy đã dặn đi dặn lại tôi rất nhiều lần rồi, một khi mà nhận được cuộc gọi đến của em là phải đến đón em ngay.” Thẩm An vừa dẫn đường vừa cười nói với Tô Tái Tái: “Cho nên tôi vừa thấy em gọi tới là tôi vội vàng ra liền.”
“Tuy rằng hai ta không học chung một viện nhưng nếu sau này em mà có chuyện gì khó giải quyết thì cứ tìm đến tôi nhé, tôi sẽ giúp hết sức mình.”
“Vâng, cảm ơn đàn anh Thẩm.” Tô Tái Tái gật đầu, nghĩ một lát rồi cũng đáp lại: “Sau này anh mà có việc gì cần thì cũng có thể tìm tôi nhờ giúp đỡ.”
Câu nói này của cô làm Thẩm An sửng sốt không thôi, anh ấy ngạc nhiên nhìn về phía Tô Tái Tái, thấy vẻ mặt chân thành của cô thì không nhịn được cười gật đầu: “Được thôi, sau này mà tôi có việc cần thì nhất định sẽ nhờ em giúp đỡ, cảm ơn đàn em nha.”
“Vâng, không có chi.” Tô Tái Tái gật đầu: “Việc nhỏ thôi mà.”
Lời này của cô lại làm Thẩm An phì cười, anh ấy cảm thấy Tô Tái Tái thú vị phết, không biết thầy kiếm đâu ra cô gái dễ thương như thế này nữa.
Bởi vì bất ngờ bị gợi lên cảm giác hứng thú, Thẩm An quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái và hỏi: “Đàn em nè, em có ý định chuyển tới Luyện Đan Viện không? Tôi cảm thấy mình thiếu một sư muội như em đó.”
Nếu bị người khác nghe được câu nói này thì nhất định họ sẽ lộ ra biểu cảm kiểu “anh bị ma nhập hay gì”.
Trừ thầy của mình là Chu Phổ cũng như một vài sư huynh đệ cùng thầy ra, Thẩm An nổi tiếng là rất khó gần.
Thế mà một người như thế lại nói ra câu nói ban nãy với Tô Tái Tái - cô gái mà anh ấy chỉ mới gặp, không phải bị ma nhập thì còn lý do gì giải thích được chuyện này nữa?
Nếu đổi thành người khác thì nói không chừng người ta đã gật đầu lia lịa rồi, nhưng Tô Tái Tái nghe xong chỉ hơi nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm An, nghiêm túc trả lời: “Không được đâu, tôi có sư môn rồi.”
Không sai! Tái Tái nhà bọn tôi có sư môn rồi nhé!
Người giấy nhỏ núp trong mũ choàng nãy giờ dùng sức gật đầu.
Mấy người đừng hòng cướp Tái Tái của nhà bọn tôi, nếu không bọn tôi sẽ đ.á.n.h mấy người đấy, nhiều khi ông cụ Tô trên núi còn sẽ lái xe motor xuống núi, vặn ga “brừm brừm” dí theo mấy người cũng không chừng.
Ông ấy sẽ cho tất cả các người một bài học.
Đây chưa phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là lỡ như chọc tới đại đệ t.ử cũ, thì người đứng thứ hai hiện giờ sẽ ra tay.
Đến khi đó thì các người đừng hòng muốn bỏ chạy!
Người giấy nhỏ nhảy nhót tung tăng trong chiếc mũ của Tô Tái Tái, nó vừa nhảy nhót vừa vung kiếm.
Nó làm ra vẻ như “đã sẵn sàng để tổng tấn công bất cứ lúc nào”. Sư môn cưng chiều cô ấy đến mức nào ư?
Có lẽ cưng chiều đến mức ông cụ Tô trực tiếp nhường vị trí đại đệ t.ử của Tống Khanh cho Tái Tái nhỉ?
Thẩm An đương nhiên không biết lời nói này của mình đã khiến người giấy nhỏ muốn rút kiếm và “úm ba la xì bùa biến hình” từ một viên ngọc đen.
Sau khi nghe câu trả lời của Tô Tái Tái, anh ấy cười “ha ha” rồi cong mắt nói: “Đàn em à, em thật hài hước.”
Dừng lại một hồi, anh ấy hơi tiếc nuối nhưng cũng hiểu ý gật đầu nói: “Không sao, chúng ta không thể làm sư huynh muội đồng môn thì vẫn có thể làm đàn anh đàn em mà.”
Tô Tái Tái nắm chặt chuỗi hạt ngo ngoe rục rịch trong tay, rồi tiện thể chỉnh lại chiếc mũ.
Sau khi trấn an đám đông đang bồn chồn thì cô ấy mới gật đầu trả lời: “Được thôi đàn anh Thẩm.”
Thẩm An gật đầu.
Khi đang nói chuyện thì hai người đã đến phòng nghỉ, Thẩm An đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, vừa đi vào vừa nói với Chu Phổ đang quay lưng về phía họ: “Thầy ơi, em đã đưa đàn em đến rồi ạ.”
“Ồ? Tiểu Tái đến rồi à?” Chu Phổ đang bận rộn xử lý tài liệu, nhưng dù bận đến vậy thì ông ấy vẫn quay lại nhìn Tô Tái Tái, chỉ vào hướng nào đó và nói với cô: “Buổi tọa đàm lát nữa sẽ kéo dài trong hai tiếng đồng hồ, cháu có muốn ăn gì trước không?”
Nghe vậy, Tô Tái Tái nhìn về hướng Chu Phổ chỉ và phát hiện chỗ đó lại có một bữa buffet đủ cho mười người ăn.
Ở đó có đủ các loại đồ ăn nhẹ, thậm chí có cả món chính được bảo quản trong đồ giữ nhiệt.
“Cháu không đói.” Tô Tái Tái lắc đầu, khi quay đầu lại thì thấy Thẩm An đã nhanh chóng đi đến bên cạnh Chu Phổ, giúp ông ấy sắp xếp những tài liệu còn lại, thế là cô ấy lại nói: “Có cần cháu giúp không ạ?”
