Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 67
Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:55
“Được.” Tô Tái Tái bước tới gần, trả “Thiên Thảo Tập” lại cho anh ấy.
Thẩm An vừa nhận lấy quyển sách, vừa nói: “Hàng đầu tiên nhé, muốn ngồi đâu thì ngồi, không sao hết.”
“… Vâng.” Lần này, cô im lặng vài giây mới trả lời.
Có điều vì đang bận cẩn thận nhét quyển “Thiên Thảo Tập” vào lại túi của Chu Phổ nên Thẩm An không hề để ý tới chi tiết này.
Đợi tới khi anh ấy thu dọn xong đồ đạc, ngẩng đầu lên thì Tô Tái Tái đã ra cửa đi tới giảng đường rồi.
Phòng nghỉ của họ nối liền với cửa trước của giảng đường, bình thường chỉ có giáo sư phụ trách giảng dạy tiết hôm ấy, hoặc là trợ giảng thì mới đi vào từ cánh cửa đó.
Thế nên, lúc Tô Tái Tái thong dong bước vào từ cánh cửa đó, mọi người trong giảng đường đang nói chuyện rôm rả với nhau lập tức đồng loạt hướng mắt về phía cô.
Một trong số đó có Bạch Ngữ Dung.
Nhưng khác với ánh nhìn tò mò và thắc mắc của mọi người khi nhìn Tô Tái Tái thì đôi mắt của cô ta đã bị sự chán ghét và… đôi chút ghen tị chiếm trọn.
Thậm chí, cô ta còn vô thức siết chặt hai tay thành nắm đ.ấ.m mà không hề hay biết.
Thấy vậy, Tô Tái Tái dừng bước, dù bản thân đang là trung tâm của sự chú ý, cô lại không hề sợ hãi chút nào.
Cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, sau đó chỉ tay về phía sau, nói: “Thầy Chu ra ngay bây giờ đấy.”
Nói xong, cô không thèm để ý tới phản ứng của mọi người mà liếc nhìn mấy chỗ còn trống, tính tìm một vị trí không quá gần bục giảng để ngồi.
Lần này cô chỉ tới dự thính thôi, không thể chiếm đoạt cơ hội của những người vì khát khao tiến bộ mà nghiêm túc học tập được.
Đương lúc Tô Tái Tái đang hết nhìn trái lại ngó phải, bên tai bỗng truyền tới giọng nói đầy thân thiện: “Bạn học, hay là bạn ngồi chỗ này đi, mình nhường cho bạn, mình qua bên cạnh ngồi.”
Tô Tái Tái ngoái đầu nhìn, người vừa nói là một thanh niên tầm hai mươi tuổi.
Thấy cô quay sang nhìn mình, nụ cười trên môi nam sinh càng thêm rạng rỡ, vội vàng mở miệng tự giới thiệu: “Bạn cũng là sinh viên của Huyền Học Viện nhỉ? Xin chào, mình là sinh viên năm hai của Cổ Võ Viện, mình tên là…”
“Mình cũng học ở Huyền Học Viện nè, năm hai Luyện Đan Viện đó.”
“Mình cũng vậy.” “Mình cũng thế…”
Có người mở đầu, những kẻ muốn làm quen với Tô Tái Tái cũng vội vàng xúm lại, mỉm cười rõ tươi, cố gắng bày ra dáng vẻ thân thiện nhất có thể.
Chỉ trong nháy mắt, Tô Tái Tái đã bị mọi người vây quanh, như vầng trăng ở giữa các vì sao vậy.
Trong số những người chạy tới xum xoe còn có cả những anh chị khóa trên mà Trình Ngạn Xương vừa dẫn Bạch Ngữ Dung đi làm quen nữa.
Lúc này, Bạch Ngữ Dung đứng lẻ loi ở một bên, bàn tay siết chặt đến nỗi móng ghim vào cả da thịt.
Nếu ban nãy, Thẩm An tới bảo Tô Tái Tái vào trước đã khiến cô ta mất hết mặt mũi thì khung cảnh trước mắt lại cho cô ta cảm giác như bị quăng cho một cái bạt tai thật kêu ngay trước mặt mọi người vậy.
Người mà cô ta và Trình Ngạn Xương đã tới làm quen, còn trao đổi phương thức liên lạc, giờ lại thay đổi một trăm tám chục độ, không còn dáng vẻ kiêu căng như khi nói chuyện với mình, trái lại vội vàng chạy tới trước mặt Tô Tái Tái mà xun xoe, xu nịnh.
Tất cả chỉ vì cô quen biết Chu Phổ!
… quá đáng thật sự, rõ ràng cô ta cũng đi thăm bà nội, rõ ràng cô ta mới là người đường đường chính chính thi đậu đại học Đế Đô cơ mà.
Chẳng lẽ chỉ vì cô là m.á.u mủ ruột rà với bà ấy nên được thiên vị như thế sao?!
Giờ phút này, Bạch Ngữ Dung đã mất hết lý trí, sinh lòng oán hận với cả bà nội Bạch đang ở thành phố C xa xôi.
Oán khí dần ngưng tụ, biến thành một con dã thú kh*ng b* nào đó.
Dù với cô, nỗi oán hận đó vô cùng nhỏ, nhưng vì nhắm về phía mình nên cô đã lập tức phát hiện ra ngay, đồng thời nhanh chóng liếc mắt về phía Bạch Ngữ Dung.
Lúc này, sự căm hờn đã khiến mặt mũi cô ta trở nên méo mó, chẳng còn đẹp đẽ gì nữa cả.
Bạch Ngữ Dung không nghĩ tới Tô Tái Tái sẽ thình lình ngoái đầu lại nhìn mình như vậy, thế nên khoảnh khắc nhìn thấy sự trào phúng nhàn nhạt trong mắt cô, cô ta thoáng sững sờ, trong lòng bỗng thấy hơi chột dạ.
Cô ta vội vàng né tránh ánh mắt của cô, sau đó xoay lưng, hốt hoảng lao ra ngoài.
Mãi đến khi chân đã bước khỏi giảng đường, bị Trình Ngạn Xương tình cờ bắt gặp, sau đó vui mừng chào một tiếng: “Ngữ Dung?”
Thì cô ta mới giật mình hoàn hồn, đưa mắt nhìn anh ta. “Anh Ngạn…”
“Em sao thế?” Trình Ngạn Xương nhìn chằm chằm mặt Bạch Ngữ Dung một lúc, sau đó mới nói nốt vế còn lại: “Sao lại ra ngoài?”
“Em…” Bạch Ngữ Dung đâu thể nói là mình bất ngờ bị Tô Tái Tái dọa sợ nên vội chạy trối c.h.ế.t ra ngoài được?
… Mà lạ thật đấy, tại sao trong khoảnh khắc đó, cô ta lại cảm thấy Tô Tái Tái rất kh*ng b* nhỉ?
Bạch Ngữ Dung nghĩ không thông.
Nhưng đối diện với câu hỏi của Trình Ngạn Xương, cô ta chỉ có thế cười gượng, ôm chặt lấy cánh tay của anh ta, làm nũng: “Đơn giản là muốn ra ngoài với anh thôi mà, với lại…”
Cô ta dừng lại một giây, mỉm cười với Trình Ngạn Xương, rồi chuyển giọng khinh bỉ, nói: “Anh Ngạn cũng từng nói rồi mà, thầy Tần mới là giáo sư giỏi nhất Luyện Đan Viện, còn người bên trong… nhất định không thể sánh bằng thầy Tần.”
“Nếu đã vậy thì em cần gì phải học tiết của ông ta chứ.” Bạch Ngữ Dung nhấp môi, siết chặt cánh tay Trình Ngạn Xương thêm một chút, rồi nói tiếp: “Với cả anh cũng đâu có muốn vào, thế thì càng không có lý do để em ngồi lại nghe giảng, đúng không anh?”
Nghe đến đây, Trình Ngạn Xương bỗng hiểu ra Bạch Ngữ Dung là vì quan tâm mình mới đi ra ngoài.
Lòng bỗng thấy hơi cảm động.
Thế là anh ta không kiềm được mà véo nhẹ mũi cô ta, than một câu: “Em đó…” Đồng thời khẽ lắc đầu thở dài.
Lát sau, anh ta hướng mắt về phía Bạch Ngữ Dung, hỏi: “Thật sự không vào lại hả?”
“Không vào ạ.” Bạch Ngữ Dung lắc đầu, cô ta biết nhất định là Trình Ngạn Xương muốn trộm làm biếng, nhưng không vạch trần, thậm chí còn nói thêm một câu như đang ngấm ngầm đồng ý: “Anh cũng đâu có học.”
Bằng cách này, cô ta đã thành công xác nhận suy nghĩ trong lòng Trình Ngạn Xương.
“Được rồi, thế anh dẫn em đi dạo phố nhé?” Trình Ngạn Xương đắc ý lắm, lòng hư vinh đã được thỏa mãn nên cũng chịu thưởng chút gì đó về mặt vật chất cho vợ sắp cưới của mình.
“Vâng!” Nghe vậy, Bạch Ngữ Dung vui mừng khôn xiết, hai người vui vẻ nắm tay nhau bỏ đi, dường như thật sự không hề quan tâm đến buổi tọa đàm đã bị quẳng ra sau đầu kia.
… Đấy là trong trường hợp Bạch Ngữ Dung không lén lút ngoái đầu lại nhìn.
***
Dáng vẻ chạy trối c.h.ế.t của Bạch Ngữ Dung đã bị Tô Tái Tái nhìn thấy từ đầu tới cuối.
Cô hờ hững dời mắt, vừa tán gẫu câu có câu không với mọi người xung quanh, vừa lấy tay sờ nhẹ viên ngọc đen, ra hiệu cho bọn nó yên tĩnh lại, đừng gây chuyện.
Đám lệ quỷ hầm hừ vài tiếng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoan ngồi yên, không làm loạn.
Đúng lúc này, Chu Phổ và Thẩm An bước vào, những người không phận sự mới nãy còn túm tụm quanh người Tô Tái Tái vội tản ra, tự tìm chỗ ngồi xuống, chuẩn bị nghiêm túc nghe tọa đàm.
Về phần Tô Tái Tái, cô định nhân lúc hỗn loạn mà lẻn ra phía sau ngồi, nhưng thật không may kế hoạch đã thất bại.
Nguyên nhân là Thẩm An vừa bước vào đã lập tức vẫy tay với cô, vô cùng nhiệt tình mời cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Sau đó…?
Sau đó Tô Tái Tái chỉ đành lê từng bước mỏi mệt tới bên cạnh Thẩm An trước ánh mắt hâm mộ của bao người thôi chứ sao nữa.
Đây đúng là sự trừng phạt với người không thích học mà!
Phía bên kia, trợ lý Trịnh mới lái xe đi được nửa đường thì đã nhận được cuộc gọi từ Tần Trác Thắng.
