Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 69

Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:56

Nói ra tỉnh bơ vậy luôn á hả?!

Chẳng lẽ em không sợ những người khác trong trường sau khi biết sẽ bạo lực lạnh với em bởi vì họ không phục sao?

Khúc Nhiên nghĩ vậy xong thì không khỏi lắc đầu, cô ấy dừng một lát rồi mở miệng cảnh tỉnh Tô Tái Tái: "Sau này em đừng nói cho người khác nghe về chuyện này nhé.”

Nói xong, cô ấy lại không nhịn được bật cười: "Cho dù em không phải sinh viên chiêu sinh nội bộ thì chị cũng sẽ mời em ăn cơm. Bởi vì...” Khúc Nhiên nhìn Tô Tái Tái: "Em rất hợp tính chị.”

Tô Tái Tái nghe xong thì nghiêm túc nhìn Khúc Nhiên một hồi, cuối cùng mới từ tốn mở miệng: "Vâng. Chị cũng hợp tính em lắm, cho nên lần sau em sẽ mời chị ăn cơm.”

“Là vì muốn huề nhau hả?” Khúc Nhiên cười. Tô Tái Tái lắc đầu: "Là vì chúng ta là bạn.”

Chờ Khúc Nhiên lại dặn dò Tô Tái Tái là “nếu có chuyện gì thì có thể tìm chị” xong, cả hai mới chia tay nhau, ai về ký túc xá của người nấy.

Trước khi vào cửa, Khúc Nhiên chợt nhớ tới chuyện lúc trước cho nên không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía Tô Tái Tái.

Kết quả cô ấy lại thấy, cánh cửa đang đóng kín ban nãy lại chậm rãi mở ra một lần nữa.

“?!”

Khúc Nhiên sững sờ đứng ở kia, nghệt mặt ra nhìn cảnh này.

Tô Tái Tái thì đã quen với phương thức mở cửa này rồi, nhưng lúc vừa đẩy cửa chuẩn bị vào phòng thì cô hơi khựng lại, lúc này mới nhớ tới đây không phải là nhà mình.

Sững người trong giây lát, cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía Khúc Nhiên, khi chạm phải ánh mắt khờ câm của đối phương thì cô cười với cô ấy một cái.

“À, ban nãy em cũng không có đóng cửa.”

“...” Em nhìn mặt chị có giống như là sẽ tin không?

Tô Tái Tái vờ như không thấy, cô gật đầu với Khúc Nhiên, nói một câu “hẹn gặp lại” xong thì nhanh nhẹn vào phòng và đóng cửa lại.

Khúc Nhiên cứ thế đứng trơ ra trước cửa ký túc xá hồi lâu, một lát sau cô ấy mới lắc đầu quay về phòng mình.

Chờ đến khi bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa thật khẽ, Tô Tái Tái mới quay qua nhìn người giấy nhỏ và nghiêm túc nói với nó: "Sau này em nhớ nhắc chị trước nhé.”

Cô sống trên núi mười mấy năm, đã quen với hình thức “tự động” này rồi, bây giờ muốn sửa cũng chưa chắc sửa lại được.

Cho nên nhất định phải có người nhắc nhở cô mới được. Vâng! Chị cứ yên tâm giao cho em!

Người giấy nhỏ đang ngồi trên vai của Tô Tái Tái nghiêm túc gật đầu, nhưng mới vừa trịnh trọng hứa hẹn với cô xong, nó lập tức quay đầu nhìn về phía đám lệ quỷ đang khui thùng giấy và lấy biệt thự nhỏ cũng như là tứ hợp viện nhỏ ra, nghiêm túc nói với chúng: Bọn bây nhớ phải nhắc nhở tui nha.

Đám lệ quỷ đang cần cù chăm chỉ “dọn nhà” kiểu: ...? “Thôi không sao…” Tô Tái Tái thấy thế thì đỡ trán thở dài. Sao đứa nào đứa nấy đều không đáng tin cậy thế này.

Quả nhiên nhị sư đệ của cô vẫn là tốt nhất.

Ôi… Không biết bao giờ nhị sư đệ mới xuất quan nhỉ? Một bên khác.

Khúc Nhiên vừa mới vào phòng thì máy tính đã vang lên âm báo nhắc nhở, lúc lại gần xem thì cô ấy phát hiện là cuộc gọi tới từ bạn cùng phòng Đại Vi của mình.

Sau khi nhấn nghe, Khúc Nhiên vừa tiếp tục chế tạo con nhện máy chưa hoàn thiện của mình vừa nói chuyện phiếm với Đại Vi: "Tớ thấy cậu rảnh rỗi quá nhỉ, không ấy cậu tới trường sớm làm bạn với tớ cho rồi.”

Đại Vi đang chuẩn bị tám với Khúc Nhiên về tin nóng mới nhất nghe thế thì sửng sốt, sau đó vội vàng từ chối: [Mơ đi nhé, giờ tớ mà về thì nhất định sẽ bị cậu dụ đi làm việc vặt nữa cho mà xem!]

Nhớ lại khi trước mình còn trẻ chưa trải sự đời, thế là bị Khúc Nhiên dụ dỗ đi làm thêm, cô chủ Đại Vi lập tức nhăn mũi đầy ghét bỏ.

Khúc Nhiên nghe xong chỉ cười chứ không nói gì thêm.

Chờ vặn chắc một con ốc nhỏ xong, cô ấy mới ngẩng đầu lên nhìn Đại Vi một cái: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ đúng không? Nói đi cô cả Đại, tớ đang nghe đây.”

[À à.] Đại Vi hoàn hồn, cô ấy chun mũi nhìn Khúc Nhiên rồi bảo: [Tại cậu ngắt lời làm tớ suýt quên mình tính nói cái gì luôn nè.]

Đại Vi dừng một chút rồi kề sát mặt vào máy tính, ra vẻ thần bí buôn dưa lê với bạn mình: [Cậu còn nhớ cô sinh viên Tô Tái Tái được chiêu sinh nội bộ mà ban nãy tớ nói với cậu không?]

“Ừ. Bộ có chuyện gì hả?” Khúc Nhiên nuốt ngược câu “không chỉ nhớ mà ban nãy hai người bọn tớ còn đi ăn cơm chung” xuống rồi hỏi ngược lại Đại Vi.

[Tin tức nóng hổi vừa thổi vừa ăn nè, Tô Tái Tái đi cửa sau để vào viện của chúng ta đấy! Vì trả nợ ân tình thay cho em trai của mình mà phó viện trưởng Ngô đã tới tìm viện trưởng của chúng ta, nhờ viện trưởng giúp mình giữ một suất chiêu sinh nội bộ cho em ấy!]

Đại Vi nói đến đây thì có chút không cam lòng, cô ấy gối cằm lên cánh tay rồi nói: [Thiệt tình, tớ còn tưởng rằng cuối cùng Luyện Khí Viện của chúng ta cũng có thể nở mày nở mặt trước mặt của đám người Cổ Võ Viện và Luyện Đan Viện chứ! Không ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy... Xì, chán ghê.]

“Ừ.” Khúc Nhiên gật đầu, vẫn tập trung lực chú ý lên con nhện máy của mình, cô ấy dừng một chút rồi lại bâng quơ nói: “Tớ biết từ nãy rồi.”

[Cái gì...?! Cậu biết từ nãy rồi á?!] Thấy Khúc Nhiên có vẻ thờ ơ với mình, Đại Vi còn đang tính làm nũng với cô ấy, ai biết còn chưa bắt đầu thì đã nghe Khúc Nhiên nói như vậy, Đại Vi lập tức nghẹn họng luôn.

“Đúng vậy.” Lúc này Khúc Nhiên mới ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy: “Ban nãy tớ có mời em ấy đi ăn cơm, lúc ăn uống xong xuôi trở về em ấy nói với tớ là em ấy đi cửa sau vào Luyện Khí Viện.”

[Hả?!] Đại Vi trừng mắt, khuôn mặt kiểu “tớ không nghe lầm đó chứ?”.

Khúc Nhiên thấy cô ấy phản ứng như thế thì thầm nghĩ nãy giờ mình diễn cũng tài phết: “Tiểu Tái thật thà quá.”

[Đây mà là thật thà hả? Rõ ràng là có hơi... khờ khạo mới đúng?] Đại Vi cố gắng bày tỏ cái nhìn của mình một cách nhẹ nhàng nhất, cô ấy dừng một chút rồi không nhịn được bổ sung thêm: [Ở trong mắt tớ, chỉ có những ai siêu giỏi mà nói như thế thì mới là thật thà thôi.]

Nhưng sự “thật thà” này thật ra cũng là một cách tự tin thể hiện năng lực bản thân của kẻ mạnh, cũng là một kiểu “kiêu ngạo”.

Đối với những người như thế thì bọn họ sẽ rất khinh thường việc nói dối.

Về phần những người khác... Khả năng cao là người ta khờ thiệt.

Đại Vi vừa nói như thế xong thì Khúc Nhiên lập tức phì cười: “Cậu nói bậy gì vậy chứ.”

Kế đó, cô ấy đột nhiên hơi nghiêm mặt: “Tớ coi em ấy là bạn bè hẳn hoi đấy.”

Cho nên tém tém cái mỏ lại đi nhé.

[À thì, tại ban nãy tớ đâu có biết đâu. Lỗi tớ lỗi tớ.] Đại Vi thè lưỡi xin lỗi, sau đó làm động tác tự vả miệng: [Đây đây, để tớ tự vả cái mỏ hỗn của mình.]

Khúc Nhiên nghe xong thì bật cười.

Đây là điểm mà cô ấy thích ở Đại Vi, tuy vẫn có sự kiêu căng của các cậu ấm cô chiêu nhưng sẽ không giở thói cô chủ nhà giàu với những người mà mình đã xem là bạn.

“Hơn nữa...” Khúc Nhiên nghĩ đến chuyện ban nãy, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi, thay vào đó là vẻ trầm tư.

Đại Vi thấy vậy thì khó hiểu hỏi: [Sao thế?]

“Không biết vì sao, nhưng mà…” Khúc Nhiên lắc đầu nói: “Tớ cứ cảm thấy em ấy không phải là… kiểu người cần đi cửa sau.”

[Hả? Ý cậu là sao?] Đại Vi không hiểu mô tê gì.

“Thôi kệ đi, có lẽ là do tớ nghĩ quá nhiều thôi.” Khúc Nhiên tùy ý khoát tay, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Đại Vi và hỏi: “Cô cả Đại nè, xin hỏi cậu còn chuyện gì cần sai bảo nữa không? Nếu không thì tớ còn phải tiếp tục công việc của mình nữa.”

Cô ấy vừa nói vừa giơ con nhện máy lên cho Đại Vi xem.

Đại Vi thấy thế thì trợn mắt lẩm bẩm: [Biết biết, tớ biết cậu đang muốn tranh thủ dùng thứ này để giành giải thưởng lúc khai giảng rồi, thôi tớ không làm phiền cậu nữa đâu, tớ cúp máy nha.]

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.