Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 75
Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:57
Ngay cả tên cũng đổi thành cái tên mới.
Cho nên Tô Hồng Bảo chỉ nghe sư tổ và tiểu sư thúc khoe khoang về sư phụ của mình, nhưng cậu ấy chưa bao giờ nhìn thấy sư phụ, chưa bao giờ nhìn thấy người thật dù ngay cả Tiền Tam cũng đã gặp.
... Hừ. Thiếu niên nhỏ nghĩ đến đây thì lại giơ tay lên thọc xuống thêm vài cái lỗ trên phần mộ lẻ loi.
Con quỷ cô đơn ngồi xổm sang một bên, quay lưng với cậu ấy, nó ôm lấy đầu gối tự bế bản thân, không muốn phải đối mặt với cảnh tượng tàn khốc này nữa.
"Vậy... Cố lên con nhé?" Tô Tái Tái cười, đưa mắt nhìn thấy người giấy nhỏ ra hiệu "sắp tới giờ" với mình thì lập tức nói với Tô Hồng Bảo ở phía đầu dây bên kia: "Chỗ sư thúc còn công việc, con tự chơi đi nhé, cúp máy trước đây."
Mấy lời nói dặn tới dặn lui phải cẩn thận không hề cần thiết đối với nó.
Cho dù phải cẩn thận thì cũng là những người khác nên cẩn thận mới đúng.
Tô Tái Tái nhún nhún vai, lại cầm lấy cái máy màu cam mà người giấy nhỏ đưa rồi tìm kiếm số điện thoại mới lưu hôm nay để gọi điện thoại cho Khúc Nhiên.
Khoảnh khắc điện thoại reo lên, đừng nói Khúc Nhiên bị giật mình la lên một tiếng, ngay cả hai người quay phim đi chung với cô ấy xém chút nữa đã bỏ dở việc đang làm lại để bỏ chạy rồi.
Sau khi họ thấy Khúc Nhiên trả lời điện thoại, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
... Hù dọa đáng sợ muốn c.h.ế.t.
Bởi vì chương trình này là loại chương trình tạp kỹ thuộc về thể loại Huyền Học nên tổ chương trình cũng không yêu cầu các khách mời tham gia nộp lại điện thoại cho bọn họ giống như những bên khác.
Thậm chí đang trong lúc quay cũng có thể tùy ý nghe, gọi điện thoại.
Dù sao... Lỡ có chuyện gì bất trắc, những lúc có tình huống đặc biệt cần sự giúp đỡ, nhóm khách mời có thể gọi điện cho bạn bè hoặc thầy cô của mình để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Micro của Khúc Nhiên được cài ở ngay cổ áo nên cô ấy vừa nhận điện thoại cũng không cần bật loa ngoài thì tổ đạo diễn và những người khác cũng có thể nghe thấy toàn bộ âm thanh thông qua micro.
“Đàn chị, chị đang làm gì vậy ạ?”
???
Kiểu mở đầu như thế này là chuẩn bị bắt đầu cuộc tám chuyện của các cô gái à?
Đạo diễn có chút bối rối, đang định quay đầu nói với phó đạo diễn, đoạn này tới khi hậu kỳ thì xử lý tắt tiếng thì lại nghe được ở phía bên kia đầu dây điện thoại phát ra một giọng cười có chút uể oải rồi còn nói…
“Đã nửa đêm rồi ~ vào nhà người ta thì phải gõ cửa.”
Khúc Nhiên cầm điện thoại, ngạc nhiên dừng bước chân lại. Mà những người quay phim ở sau lưng cô ấy và tổ đạo diễn trợn to mắt như nhau.
…Ngay giờ này phút này, Khúc Nhiên vừa mới đi đến bậc thang, cũng đã duỗi tay chuẩn bị đẩy cánh cửa lớn tan hoang ra rồi.
Thời điểm của cuộc điện thoại, thậm chí nội dung của cuộc gọi… Có phải đã quá đúng lúc rồi không?!
"Đàn, đàn em. Làm sao em biết đúng lúc chị sắp gõ cửa?" Sau khi Khúc Nhiên hoàn hồn mới lắp bắp hỏi.
Mà phía bên tổ đạo diễn cũng đang ra sức xử lý âm thanh để âm thanh phát ra từ điện thoại có thể to rõ hơn một chút.
“À, việc này em cũng chỉ nói tùy ý một chút mà thôi.” Tô Tái Tái cười, ngừng một chút mới bông đùa trả lời.
"Nói tùy ý... một chút?" Khúc Nhiên không tin lắm. Nhưng nghĩ tới hôm nay Tô Tái Tái hai lần đều nói tình trạng lúc mình mở cửa thì sau khi dừng một chút lại đổi cách hỏi khác: "Vậy... Đàn em, em có gì muốn nói tùy ý một chút gì khác với chị không?"
“Có chứ.” Giọng nói Tô Tái Tái rất nhẹ nhàng nên cũng khiến người nghe cảm thấy an tâm hơn, thần kinh đang trong tình trạng căng thẳng cũng có thể thả lỏng đôi chút.
"Là gì thế?" Khúc Nhiên không kịp chờ đợi mà hỏi lại. [Đừng tới căn nhà cuối cùng.]
Căn nhà cuối cùng? Căn nào…?!
Nghe vậy, ban đầu tổ đạo diễn còn thấy nghi nghi, nhưng ngay giây sau lại trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chặp màn hình.
Khúc Nhiên cũng hiểu ý, vừa cầm điện thoại, vừa chầm chậm ngẩng đầu lên cùng máy quay trên tay thợ quay phim, hướng mắt về phía biển số nhà gắn trên cửa.
…30.
Không chỉ Khúc Nhiên và thợ quay phim ngậm miệng mà ngay cả tổ đạo diễn đứng cách họ cả một khúc cũng im phăng phắc đến lạ.
Mãi tới khi tiếng vo ve xung quanh tắt hẳn, mọi người mới bàng hoàng nhận ra chẳng biết từ bao giờ mà bốn phía đã không còn tiếng côn trùng kêu vang.
Thậm chí tới cả âm thanh xào xạc khi gió thổi qua lớp cỏ khiến chúng đung đưa cũng đã im bặt từ lâu.
Bốn bề tĩnh lặng, không một tiếng động.
“Đàn… đàn em…” Khúc Nhiên nuốt nước miếng, khó khăn mở miệng.
“Hửm?” Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn thoải mái như trước.
“Nếu… nếu…” Khúc Nhiên tạm dừng vài giây, rồi nói tiếp: “Nếu chị đã đứng ngay trước cửa căn nhà đó rồi thì sao?”
“Ồ… Vậy hả…” Tô Tái Tái kéo dài giọng, như đang suy nghĩ chuyện gì.
Khúc Nhiên bỗng thấy hơi hoảng, sau lưng chợt có cảm giác lành lạnh, tóc gáy cũng dựng đứng hết lên.
Hệt như bản năng của cơ thể này đã cảm ứng được mối đe dọa nào đó đang tới gần nên mới đưa ra lời cảnh báo cho cô ấy biết vậy.
Thế nên Khúc Nhiên không nhịn nổi nữa mà thất thanh hét lên một tiếng “Đàn em”, mong sẽ nhận được câu trả lời từ chỗ Tô Tái Tái.
Ngay cả tổ đạo diễn cũng bá vai nhau nhìn chằm chằm màn ảnh đang quay cận mặt Khúc Nhiên, đồng thời ngừng thở không dám nói câu nào.
“Thì rời đi thôi.”
“… Hả?” Khúc Nhiên sửng sốt, chưa kịp hiểu thấu ý cô: “Rời… rời đi?”
“Ừ, lùi về sau ba bước, sau đó xoay lưng lại rồi đi thẳng một mạch trở về.” Tô Tái Tái đáp.
Tới khi Khúc Nhiên và thợ quay phim đã làm theo lời Tô Tái Tái, xoay lưng chuẩn bị đi trở về, Tô Tái Tái lại “À” một tiếng, như chợt nhớ ra điều gì: “Nhớ là đừng có quay đầu lại, cứ đi chầm chậm thôi.”
Đừng… Quay đầu…
Hai thợ quay phim bị dọa sợ sắp khóc, cánh tay đang nâng máy quay cũng run lên nhè nhẹ, chỉ muốn quẳng hết mọi thứ ra sau đầu mà co chân bỏ chạy.
Nhưng đàn em trong điện thoại lại dặn phải đi từ từ, nên dù trong lòng đang rất hoảng loạn, họ cũng không dám đi nhanh, sợ rằng nếu gây ra tiếng động lớn một chút sẽ khiến thứ đằng sau phát hiện mình đang có ý định chạy trốn, sau đó nhào tới ngay.
“Đàn… đàn em, sau đó thì sao nữa?” Khúc Nhiên cầm điện thoại, cưỡng ép bản thân nhìn thẳng về phía trước, thủng thẳng đi tới, đồng thời giữ vững sự bình tĩnh, hỏi cô.
Vì ban nãy họ xoay người rời đi, nên hiện tại vị trí đã thay đổi, hai thợ chụp ảnh đi hai bên trái phải phía trước, còn cô ấy lại thành người đi sau cùng.
Cũng vì vậy mà cảm giác lạnh sống lưng càng thêm rõ ràng, như thể có gì đó đang bám theo sau lưng cô ấy thật vậy.
Bây giờ, chỉ cần bất cẩn nghiêng đầu một chút là sẽ hoảng hồn phát hiện ngay rằng có một gương mặt xa lạ sắp dán sát rạt vào mình luôn.
Khi đối mặt với những thứ không biết rõ, trí tưởng tượng của chúng ta thường sẽ bay cao bay xa, dẫn tới nỗi sợ còn lớn hơn cả khi đối mặt với những thứ đã biết.
Cho dù Khúc Nhiên là sinh viên của Huyền Học Viện thì cũng không thể may mắn thoát khỏi.
“Sau đó… đếm thầm trong lòng từng bước chân một, khi nào đi đủ ba trăm ba mươi ba bước là ổn rồi.” Tô Tái Tái ngẫm ngợi một lát rồi nói.
Giọng điệu của cô vẫn ung dung như trước, nhưng ba người Khúc Nhiên lại không dám bỏ ngoài tai, vội vàng làm theo lời Tô Tái Tái, tự đếm nhẩm trong đầu.
Lúc đếm được hơn hai trăm bước thì cô ấy nhìn thấy ba người Miêu Đại Yên đang đứng phía xa xa, họ đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình nên về lại chỗ cũ chờ cô ấy.
Miêu Đại Yên và Vệ Cát còn chưa kịp mở miệng chào thì Phương Hiểu Tuyết treo nụ cười tươi rói lên trước, còn nhiệt tình vẫy tay với Khúc Nhiên.
… trước giờ, mỗi lần xuất hiện dưới ống kính máy quay, cô ta đều sẽ bày ra dáng vẻ ngây thơ, ngốc nghếch kiểu “Thân thiết với tất cả mọi người”.
Điển hình là như bây giờ vậy.
“Khúc Nhiên! Nhanh chân lên nào! Giờ mà về thì vẫn còn kịp tới chợ đêm ăn bữa khuya đó.” Nói tới đây, Phương Hiểu Tuyết im lặng vài giây, mắt liếc nhìn phía sau Khúc Nhiên, sau đó hơi trề khóe miệng xuống tỏ ý không vui.
