Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 78
Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:57
Khúc Nhiên cũng đi tới chỗ mà cô ấy đã để túi lại lúc nãy, chuẩn bị ngồi xuống.
Lúc tới gần cô ấy mới phát hiện Phương Hiểu Tuyết đã tùy tiện ném con rối của cô ta ở đằng kia.
Nó đang nửa nằm trên ghế, lát nữa nếu xe bị xóc nảy một cái thì có thể rớt thẳng xuống đất luôn.
Vệ Cát thấy Khúc Nhiên không ngồi xuống thì nhìn theo tầm mắt của cô. Lúc cậu ấy thấy con rối bị ném loạn, hơi nhíu mày lại, rồi nhìn về phía Phương Hiểu Tuyết, tức giận nói: “Con rối của cô.”
“À. Chỗ tôi không có chỗ cho nó nên để ở đằng kia.” Phương Hiểu Tuyết thậm chí còn chẳng thèm ngước mắt lên nhìn, cô ta nói như thể chẳng có vấn đề gì cả: “Nếu cảm thấy nó vướng víu thì cậu ném nó xuống đất cũng được.”
“Cô…” Vệ Cát nghe xong nhíu mày, cậu ấy còn tính nói gì đó thì Khúc Nhiên lại gật đầu, cắt ngang câu nói tiếp theo của cậu ấy.
“Được rồi, vậy cứ để ở chỗ tôi cũng được.”
Một khi Khúc Nhiên đã nói như thế, Miêu Đại Yên vỗ vỗ vai Vệ Cát, ý bảo cậu ấy đừng nói nữa.
Môt là không cần thiết phải làm ầm làm ĩ với Phương Hiểu Tuyết, một mặt khác là… Bọn họ đã lăn lộn tới hơn nửa đêm, thật sự mệt mỏi lắm rồi.
Có thể nghỉ một lát thì nên nghỉ một lát thôi.
Vệ Cát thấy vậy mới lại lần nữa quay về chỗ ngồi của mình.
Lúc Khúc Nhiên ngồi xuống còn nhìn Vệ Cát và Miêu Đại Yên cười cười, không tiếng động gật đầu coi như cảm ơn.
Sau khi mọi người ngồi xuống và thắt dây an toàn xong, Khúc Nhiên nhìn con rối lúc nào cũng có thể rớt xuống đất bên cạnh,rồi lại nhìn Phương Hiểu Tuyết đang ngủ bên kia, lúc này cô ấy mới vươn tay nhặt con rối lên.
Bởi vì trước đó nó bị Phương Hiểu Tuyết ném loạn nên tóc đã rối loạn hết cả lên, trông vô cùng đáng thương.
Khúc Nhiên thấy vậy hơi mỉm cười, cô ấy dùng tay làm bàn chải, tỉ mỉ giúp con rối chải chuốt tóc lại, sau đó lại giúp nó sửa sang lại quần áo, xong việc rồi còn vỗ nhẹ lên n.g.ự.c nó rồi mới để nó ngồi ở chỗ trống bên cạnh.
Cô ấy không những chỉnh dáng ngồi của nó cho tốt mà còn giúp nó thắt dây an toàn lại.
Làm xong hết tất cả việc này, Khúc Nhiên lại xoa xoa đầu nó, sau đó cô ấy khoanh tay trước ngực, dựa người vào ghế, ngủ một chút.
Lúc xe đi tới khúc đường cũ thì hơi xóc nảy một chút, nhưng mọi người vì quá mệt nhọc mà chỉ lo ngủ.
Cũng không biết là vì nhân viên công tác quên mất hay là vì một nguyên nhân gì khác mà camera gắn trên xe thật ra vẫn chưa dừng hoạt động, cái đèn đỏ chớp tắt chớp tắt, vẫn đang tiếp tục công việc ghi hình.
Tình hình giao thông xóc nảy khiến hình ảnh cũng rung lắc theo. Trong đó có một camera đột nhiên bị lỏng ra rồi nghiêng qua một bên, góc độ này vừa đúng lúc quay được con rối được đặt ngồi bên cạnh Khúc Nhiên.
Con rối đó cũng theo tình hình giao thông xóc nảy mà cao thấp lên xuống, thỉnh thoảng đầu nó còn gật gật.
Chiếc xe đột ngột bị rung mạnh lên một cái, camera dường như cũng bị tác động, màn hình toàn những hạt tuyết, không thể nhìn thấy gì ngoài hai màu đen trắng.
Nhưng giây tiếp theo, hình ảnh nhảy lên một cái rồi khôi phục lại như lúc đầu.
Trên đường cao tốc, tình hình giao thông ổn định.
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều tự mình nghỉ ngơi.
Chỉ là con rối kia, không biết từ lúc nào đã chuyển thành tư thế quay qua nhìn người bên cạnh.
Ngồi bên cạnh nó… Chính là Khúc Nhiên.
Điểm đỏ báo hiệu camera đang ghi hình không ngừng chớp tắt chớp tắt.
Không một điềm báo trước, con rối “rắc” một tiếng, quay đầu qua nhìn phía trước.
Hình ảnh trên camera đột nhiên biến mất, trở lại trạng thái tĩnh.
…
Khi xe đi vào thành phố cũng đã là ba giờ sáng.
Giống như mọi khi, tổ chương trình dừng lại ở ven đường, tiện cho Khúc Nhiên xuống xe.
“Ông cụ” Miêu Đại Yên nhịn không được hỏi lại: “Tiểu Nhiên, hay là cô nói tổ chương trình đưa cô về tới nhà đi? Thời điểm này không quá an toàn đâu.”
“Không sao đâu, trị an ở đây tốt lắm.” Khúc Nhiên đeo ba lô lên, lúc chuẩn bị xuống xe còn cười với chú ấy rồi nói: “Hơn nữa tôi cũng từng học cách tự vệ rồi.”
“Cái tôi nói không phải người.” Miêu Đại Yên xua xau tay, dáng vẻ như kiểu “Cô không hiểu ý tôi”.
Có đôi khi những thứ không nhìn thấy được nguy hiểm hơn con người nhiều.
“Cái này thì càng không có gì phải sợ.” Khúc Nhiên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Mọi người quên rồi sao? Khu vực này ở ngay cạnh Đại học Đế Đô đấy.”
Nói xong, cô ấy không đợi bọn họ nói gì thêm đã vẫy vẫy tay rồi đi xuống xe.
Tới khi cửa xe lại lần nữa phát ra tiếng động khi đóng cửa lại, Miêu Đại Yên mới bừng tỉnh.
Đúng thế… Trước kia chú ấy đã từng nghe qua một câu nói, lấy Đại học Đế Đô làm trung tâm, xung quanh đó trong phạm vi ba cây số, ngay cả mấy con quỷ nhỏ cũng không dám tùy tiện xuất hiện.
Nguyên nhân sao?
Nguyên nhân rất đơn giản, là vì Huyền Học Viện nằm ở Đại học Đế Đô!
Hơn nữa… Lần nào Khúc Nhiên cũng xuống xe ở chỗ này, trước đó cô ấy cũng đã nói qua cô ấy sống ở ký túc xá trong trường.
Không phải là…
Miêu Đại Yên nghĩ tới khả năng này, nét mặt dần dần trở nên kinh ngạc.
Càng nghĩ chú ấy càng cảm suy đoán của bản thân là đúng, như vậy cũng có thể giải thích vì sao đàn em của Khúc Nhiên cũng dường như “đúng lúc” gọi điện thoại tới.
Đúng lúc Miêu Đại Yên mới vừa vỗ vai Vệ Cát, tính toán chia sẻ với cậu ấy một chút suy nghĩ của mình, thì nghe giọng nói của Phương Hiểu Tuyết đột nhiên vang lên.
“Hầy… Rốt cuộc cũng đi rồi.”
Miêu Đại Yên nhíu mày, ném cho Vệ Cát một ánh mắt ý bảo “lát nữa rồi nói”, sau đó lại lần nữa dựa lưng vào ghế ngồi.
Chú ấy tính toán chợp mắt, không tiếp lời Phương Hiểu Tuyết.
Nhưng bạn không muốn trả lời đối phương, cũng không ngăn được đối phương muốn tìm bạn.
“Anh Cụ Đẹp này, đoạn mới nãy Khúc Nhiên gọi điện thoại với đàn em là kịch bản do bên phía đạo diễn sắp xếp đúng không?” Phương Hiểu Tuyết nhỏm dậy, quay ra đằng sau hỏi hỏi hai người.
Dừng lại một chút rồi cô ta tiếp tục làm nũng, tỏ vẻ giận dỗi này kia: “Khách quý là ai thế ạ? Đạo diễn tiết lộ hết cho mọi người rồi mà chẳng hé cho tôi chút nào cả.”
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Miêu Đại Yên nhắm mắt nói: “Người kia thật sự chỉ là đàn em của Khúc Nhiên thôi.”
“... Hừm, anh nói thế ai tin chứ.” Phương Hiểu Tuyết cười nhạo. Cô ta thấy hai người họ không định nói năng gì với mình thì lại ngồi xuống, than ngắn thở dài nói: “Thôi được rồi. Tôi biết các người tốt với nhau… không nói cho tôi biết đâu. Thôi tôi không hỏi nữa.”
“Dù sao thì…” Cô ta ngừng lại một chút, nghịch móng tay của mình rồi nói: “Các người không nói cho tôi biết thì tôi cũng có thể tìm ra theo cách của mình.”
Vệ Cát trợn trắng mắt. Hôm nay cậu ấy đã phải chịu đựng Phương Hiểu Tuyết cả đêm, thật sự cậu ấy không muốn nhịn cô ta thêm chút nào nữa, cậu ấy quay đầu nói với Miêu Đại Yên: “Anh có muốn xuống xe đi ăn đêm không?”
Câu này vừa hay đúng ý của Miêu Đại Yên, chú ấy gật đầu cười nói: “Được thôi, đi nào!”
Hai người họ bảo tài xế dừng xe, tháo micro để qua một bên rồi lấy đồ đạc cá nhân rồi bước xuống xe.
Vừa lấy đồ vừa thảo luận xem tí nữa đi ăn xiên nướng ở đâu, chẳng thèm đả động gì tới Phương Hiểu Tuyết cả.
Phương Hiểu Tuyết tức không sao chịu được, cô ta nhỏm dậy muốn nói cái gì đó. Nhưng cô ta còn chưa kịp mở lời thì cửa đã đóng cái “rầm” ngay trước mặt cô ta.
Làm cho cô ta tức tới mức chỉ có thể dậm chân trong xe.
“Cô Hiểu Tuyết, cô có muốn đi đâu không? Hay tôi cứ chở cô về khách sạn nhé?” Tài xế liếc mắt nhìn Phương Hiểu Tuyết qua kính chiếu hậu, hỏi cô ta.
Tài xế vừa dứt lời thì bị Phương Hiểu Tuyết đang tức không có chỗ xả quát cho: “Việc có tí xíu này mà anh còn hỏi tôi à? Về khách sạn!”
Nói rồi cô ta khoanh tay trước ngực, tựa người vào ghế ngồi, giận dỗi một mình.
Tài xế không hiểu sao bị quát cũng hơi bực mình, lầm bầm nói: “Tự nghĩ mình là ai không biết…” rồi quay đầu xe chở Phương Hiểu Tuyết quay về khách sạn.
Tài xế thầm nghĩ trong lòng rằng, nhân duyên của người đó không tốt cũng là có lý do của nó thôi.
