Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 85

Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:58

Bởi vì người nên được hưởng vinh dự này phải là đàn em mới đúng.

Khúc Nhiên nghĩ thầm trong lòng như thế.

Ở một bên khác, Tô Tái Tái đang ăn bánh ngọt đột nhiên cảnh giác hẳn lên, hành vi này khiến Ngô Lục Lục và Chu Phổ - hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau - đồng loạt nhìn về phía cô.

“Tiểu hữu, có chuyện gì à?” Ngô Lục Lục hỏi.

“Không có gì.” Tô Tái Tái vừa nói vừa nhìn trái nhìn phải. Kỳ quái.

Cô cứ có cảm giác như thể có ai đang muốn… “hãm hại” mình vậy.

Tô Tái Tái hơi nghiêng đầu, thầm nghĩ chắc mình đoán sai rồi, bởi vì bình thường toàn là cô hãm hại người khác chứ làm gì có chuyện người ta hãm hại được cô.

╮(╯▽╰)╭

Ngô Lục Lục và Chu Phổ nhất định là người quen cũ.

Có điều Tô Tái Tái lại không có hứng thú gì với chuyện này cả, hai người họ gần tuổi nhau, nói không chừng là khi còn trẻ từng quen biết chăng, tóm lại là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa thôi ấy mà.

Tô Tái Tái thừa dịp hai người họ trò chuyện rôm rả thì lén “nhập cư trái phép” bánh ngọt cho người giấy nhỏ và đám lệ quỷ.

Cho nên chờ đến khi Hội đấu giá bắt đầu, Ngô Lục Lục vừa quay đầu đã giật nảy mình khi thấy bốn xe thức ăn đã trống rỗng, ông ấy sợ tới mức thậm chí còn suýt làm rơi ấm trà đang cầm trong tay xuống đất.

“Cô ăn hết rồi hả?!” Ngô Lục Lục trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, hết hồn hết vía hỏi.

“Vâng.” Tô Tái Tái gật đầu, dừng một chút lại nói: “Cũng ngon phết.”

Chu Phổ cũng khiếp sợ không kém, sau khi lấy lại tinh thần thì ông ấy định bắt mạch cho Tô Tái Tái rồi cho cô uống một ít t.h.u.ố.c hỗ trợ tiêu hóa gì đó.

Không đùa được đâu, đây là cháu gái ruột của bà nội Bạch đấy, ông ấy đã hứa với bà ấy là sẽ chăm sóc tốt cho cô rồi.

Có điều Chu Phổ vừa mới đặt tay lên mạch của Tô Tái Tái thì cô đã nhẹ nhàng rút tay về, không cho ông ấy ấn ngón tay lên đó.

“Cháu không sao đâu, tại đồ ăn ngon quá nên ăn hơi nhiều tí thôi ấy mà."

Hơi… nhiều thôi ấy hả?

Ngô Lục Lục giật mình, ông ấy đột nhiên nhớ tới Tì Hưu Mặt Quỷ đã từng cứu mình, ánh mắt không tự chủ mà liếc nhìn chuỗi hạt bằng ngọc trên tay phải của Tô Tái Tái một cái.

Sau đó, Ngô Lục Lục lập tức kéo Chu Phổ đang định bắt mạch cho Tô Tái Tái lại, cười hì hì nói: “Được rồi, được rồi, nếu tiểu hữu đã nói không sao thì chắc chắn là không sao đâu, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, chắc anh không muốn bỏ lỡ thảo d.ư.ợ.c mà anh định mua đấy chứ.”

Chu Phổ còn định nói gì thì đã bị Ngô Lục Lục ngăn lại.

Nhìn thấy sắc mặt Tô Tái Tái vẫn bình thường chẳng có gì khác, Chu Phổ cũng nửa tin nửa ngờ gật đầu.

Nhưng vẫn còn có chút lo lắng nên nói với Tô Tái Tái một câu: “Nếu cháu thấy khó chịu thì phải nói cho chú biết liền nhé.” rồi mới tập trung vào hội đấu giá.

Lần này Chu Phổ tới hội đấu giá bởi vì ở đây có một loại thảo d.ư.ợ.c mà ông ấy vô cùng muốn có được.

Ngô Lục Lục thì ngồi ở một bên, đợi tới khi thấy Chu Phổ đang tập trung chú ý lên hội đấu giá thì mới lặng lẽ liếc Tô Tái Tái một cái.

Nhìn thấy Tô Tái Tái đang giả vờ hiền thục, Ngô Lục Lục mới lén lút kề sát vào cô thì thầm nói: “Hay là… hay là tôi gọi cho cô thêm hai mâm đồ ăn nữa nhé.”

Vừa nói vừa nhìn về phía chuỗi hạt bằng ngọc trên tay Tô Tái Tái. Hiển nhiên trong lời nói đang ám chỉ gì đó.

Tiếc là lúc này Tô Tái Tái lại trưng ra bộ mặt vô tội. Cô quay đầu nhìn Ngô Lục Lục, đầu hơi nghiêng qua một bên, giả ngu hỏi: “Hở? Cái gì? Không cần đâu, tôi định để dành bụng lát ăn cơm trưa nữa.”

“…” Được thôi, cô nói sao thì cứ thế đi vậy.

Ngô Lục Lục lắc lắc đầu, không nói gì thêm nữa. Dù sao thì ai cũng có vài bí mật riêng tư mà.

Có điều… Càng lúc Ngô Lục Lục càng cảm thấy người tiểu hữu này của ông ấy không đơn giản tí nào.

Lúc hai người còn đang bận thì thầm thì hội đấu giá ở phía dưới đã bắt đầu bán đấu giá thảo dược.

Khi câu “Một chiếc lá cỏ Vọng Bắc Đông!” truyền ra thì Chu Phổ lập tức đứng bật dậy, hai mắt sáng ngời nhìn hình ảnh trên màn hình lớn.

Tô Tái Tái liếc xuống phía dưới một cái thì phát hiện ở dưới lầu một cũng có rất nhiều người cũng không nhịn được mà đứng bật dậy.

Tất cả đều nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ đang được từ từ cẩn thận mở ra, hộp hơi nghiêng để cho mọi người có thể thấy rõ được thứ ở bên trong.

Đối với người bình thường thì đây chỉ là một cọng cỏ dại vô dụng, nhưng đối với trung y thì nó lại thứ quý hiếm.

“Đây là cỏ Vọng Bắc Đông à?” Ngô Lục Lục đương nhiên cũng đã từng nghe qua, ông ấy nhìn hình ảnh chiếc lá nhỏ đang được phát trên màn hình, vừa hỏi vừa nhìn về phía Chu Phổ.

Chu Phổ bây giờ cứ như đàn ông thấy gái đẹp, mắt nhìn chằm chằm không chớp lấy một cái, nghe Ngô Lục Lục thì chỉ gật gật đầu chứ không hề dời mắt.

Nhưng có lẽ là chợt nhận ra hành động lúc này của mình khá mất lịch sự, cho nên Chu Phổ vội vàng quay đầu nhìn Ngô Lục Lục áy náy nói: “Đúng thế, đây chính là cỏ Vọng Bắc Đông. Thời cổ đại, Tư Thiên Giám (*) đã dựa vào hướng của phần cán sao Bắc Đẩu để xác định bốn mùa (**).”

Chú thích:

(*) Tư Thiên Giám là chức quan thuộc cơ quan Tư Thiên Đài chuyên lo việc dự đoán khí hậu, mặt trời, mặt trăng, các vì sao, tính toán lịch pháp, giữ sách thiên văn, tính nhật thực nguyệt thực, chọn ngày giờ tốt,...

(**) Khi cán sao Bắc Đẩu hướng về phía Đông thì là mùa xuân, về phía Nam là mùa hè, về phía Tây là mùa thu, về phía Bắc là mùa đông.

"Cỏ Vọng Bắc Đông là loại cỏ sẽ mọc ra thêm hai lá mỗi khi phần cán của chòm sao Bắc Đẩu chỉ về hướng Bắc, lúc đó trời bắt đầu vào mùa đông. Cứ như thế trong vòng bảy năm, nó sẽ mọc được mười bốn chiếc lá, đến lúc này thì hiệu quả trị liệu của nó mới được tính là đạt chuẩn. Nếu dùng lá của nó để làm t.h.u.ố.c thì có thể tăng nguyên khí của con người, ở thời cổ đại cũng có cách nói là nó có thể tăng nội lực hoặc tu vi của người sử dụng."

Ngô Lục Lục gật đầu, nhìn về phía chiếc lá nhỏ héo úa kia, lúc này ông ấy đã không còn cảm thấy nó chỉ là một chiếc lá héo tàn nữa: “Đây đúng là đồ tốt nha.”

“Đúng thế, hơn nữa còn rất hiếm nữa.” Chu Phổ nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, ông ấy cười tươi hớn hở: “Trước giờ tôi chỉ được nghe nói tới nó thôi, nếu như không có ảnh minh họa trong thì không thể phân biệt được thật giả.”

“Thế thì mau mua nó đi, ông còn chờ gì nữa.” Ngô Lục Lục vỗ lên vai của Chu Phổ một cái thật mạnh.

“Ừ.” Chu Phổ gật đầu, đang định bắt đầu tham gia đấu giá thì lại nghe tiếng của Tô Tái Tái.

“Không phải đâu.”

Chu Phổ và Ngô Lục Lục giật mình, cả hai cùng đồng loạt nhìn về phía Tô Tái Tái.

Ngô Lục Lục vội vàng hỏi: “Tiểu hữu, cái gì không phải cơ?”

“Cái kia kìa.” Tô Tái Tái chỉ về phía hình chiếc lá đang được chiếu trên màn hình lớn: “Đó không phải là ‘cỏ Vọng Bắc Đông’, đó là ‘cỏ Thất Tinh Dạ’.”

Tô Tái Tái lại tiếp tục nói: “Thường được dùng để làm mồi câu, nhất là dùng để dụ âm thi ở nơi cực lạnh.”

“Không phải… không phải sao?” Chu Phổ thì thào lẩm bẩm nhìn Tô Tái Tái.

Một giây sau, ông ấy đột nhiên giật mình trợn to mắt lên nhìn cô, giọng nói vô cùng nôn nóng: “Tiểu Tái, cháu đã thấy cỏ Vọng Bắc Đông rồi có đúng không?”

Tô Tái Tái gật đầu, dường như đó chỉ là chuyện bình thường đối với cô.

“Cháu, cháu thấy nó ở đâu?” ánh mắt Chu Phổ sáng ngời nhìn Tô Tái Tái, cứ như chỉ cần giờ cô nói một cái địa chỉ là ông ấy sẽ xách cuốc chạy bay tới đó để đào ngay lập tức.

Tô Tái Tái nhìn thấy ông ấy như thế thì chậm rãi nói: “Cháu đã thấy… tranh minh họa của nó.”

Tô Tái Tái hơi dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Nó được vẽ trên cùng một trang với ‘cỏ Thất Tinh Dạ’ để có thể so sánh sự khác nhau giữa hai loại cỏ.”

Thì ra là thế, ông ấy cứ tưởng là…

Chu Phổ nghe thế nên có hơi thất vọng.

Ngô Lục Lục nhìn Chu Phổ một cái, sau đó lại quay đầu nhìn Tô Tái Tái: “Ôi dào…”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.