Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 91

Cập nhật lúc: 25/12/2025 07:59

Ngô Thẩm Văn nghe xong thì cười nhạt: “Huyền học rất chi là huyền bí mà.”

“Rồi rồi rồi… Em biết rồi thưa viện trưởng của Phù Lục Viện.” Ngô Lục Lục kéo dài âm cuối, nhanh chóng điểm danh xong rồi nhấn vào Weibo của Đạo Trưởng Trong Núi, vừa nhấn vừa nói: “Nếu em vừa điểm danh xong mà có chuyện tốt ập tới thật thì em gặm sạch cái bàn trà này cho anh xem liền!”

Gỗ đỏ mà! Giòn lắm!

Nhưng giây tiếp theo, Ngô Lục Lục đột nhiên trừng mắt nhìn điện thoại rồi nấc cụt một tiếng.

Ngô Thẩm Văn không phát hiện em trai mình có gì khác thường, ông ấy cười nhạo một tiếng xong thi chậm rãi dùng kéo chỉ cái ghế tròn cũng được làm từ gỗ đỏ ở bên cạnh: “Thế nhớ gặm luôn cái này nhé.”

Nói xong thì tiếp tục tỉa tót chậu tùng bonsai âu yếm của mình.

Sau khi cắt mấy cái, Ngô Thẩm Văn chợt phát hiện bầu không khí yên lặng đến mức có hơi kỳ lạ, thế là không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Ngô Lục Lục với ánh mắt khó hiểu.

Ông ấy vừa mới nói một chữ “em…” thì đã thấy Ngô Lục Lục đang nghệt mặt ra nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt kiểu “tôi đang cực kỳ sốc”.

Cảnh tượng này làm sắc mặt của Ngô Thẩm Văn đanh lại, ông ấy đặt kéo xuống rồi đi đến gần và hỏi: “Tiểu Lục, em bị sao thế?”

Bộ dáng này... chẳng lẽ Tiểu Lục trúng tà rồi?!

Tà ma gì mà ghê gớm dữ vậy, có thể đột nhập vào nhà họ Ngô luôn à?! Kiểu này xem ra không dùng lá bùa quý giá mà ông ấy cất giữ bấy lâu nay là không được rồi.

Cũng may ngay khi Ngô Thẩm Văn mới tới gần thì Ngô Lục Lục cũng sực tỉnh, ông ấy từ từ quay đầu lại, vẻ mặt mê mang, giọng điệu cũng như từ trên trời mới rớt xuống: “Anh cả ơi...”

“Anh đây, em bị sao thế?” Ngô Thẩm Văn ngồi xuống bên cạnh ông ấy, nhíu mày hỏi.

“Em...” Ngô Lục Lục nuốt một ngụm nước bọt, ông ấy nhìn cái bàn trà được làm bằng gỗ đỏ một cái rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Thẩm Văn: “Em xin phép không gặm bàn trà có được không anh?”

“?”

Ngô Lục Lục dừng một chút, lại bổ sung: “Cũng không gặm ghế tròn đâu.”

“???”

Thôi tiêu rồi, xem ra em út nhà ông ấy trúng tà thật rồi.

Viện trưởng Ngô Thẩm Văn của Phù Lục Viện nghiêm mặt đưa ra kết luận đó.

*******

Khi Ngô Hạo nhận được cuộc điện thoại của quản gia Ngô, rồi sốt ruột chạy về nhà thì nhìn thấy ba và chú út của mình đều đang ngồi thừ ra trên ghế sofa với ánh mắt đờ đẫn, trông dáng vẻ của hai người họ cứ như là không có cách nào hoàn hồn được vậy.

“Chuyện này...” Ngô Hạo thấy vậy, lập tức cau mày, trầm giọng hỏi quản gia Ngô: “Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi chú?”

“Đã như vậy từ lúc tôi gọi điện cho cậu chủ rồi.” Quản gia Ngô cũng vô cùng lo lắng.

Ông ta đứng bên cạnh Ngô Hạo, liếc nhìn Ngô Thẩm Văn rồi lại nhìn Ngô Lục Lục, cuối cùng mới nhìn về phía Ngô Hạo và hỏi: “Cậu chủ, ông chủ và ông chủ Lục bị gì thế?”

Ngô Hạo im lặng một lát, giọng nói trầm thấp mang theo chút lo lắng: “Hình như là họ đã bị trúng tà rồi thì phải.”

“Hả?! Là thứ gì mà lợi hại như vậy chứ? Có thể vào được nhà họ Ngô luôn sao?!” Phản ứng của quản gia Ngô giống hệt như Ngô Thẩm Văn vừa rồi.

Ngô Hạo cau mày lắc đầu. Anh ấy cũng không tìm ra manh mối nào cả, xem ra đối phương cực kỳ mạnh đây.

“Quản gia, chú đứng xa ra một chút đi, để cháu đến gần xem thử thế nào đã.” Ngô Hạo lấy cây gậy baton* đặc biệt của Lục Bộ ra, giơ tay ném cây gậy “Bang!” một tiếng rồi thận trọng bước về phía chú và ba của mình.

*Gậy baton: là loại gậy được làm từ thép, có thiết kế gồm ba khúc với độ dài khi thu gọn là khoảng 25cm, khi duỗi ra là khoảng 55 – 75cm.

Quản gia Ngô nghe theo lời của Ngô Hạo lùi sang một bên, nấp vào cửa rồi ló đầu ra, nhỏ giọng dặn dò Ngô Hạo: “Cậu chủ, cậu nhớ cẩn thận đấy.”

Ngô Hạo nhìn chằm chằm Ngô Thẩm Văn và Ngô Lục Lục, khẽ gật đầu rồi lại tiếp tục tiến đến gần, từ từ giơ cây gậy baton lên.

Hành động cẩn thận từng li từng tí, định chọc vào ba mình một cái.

Ngay khi cây gậy chỉ còn cách một chút nữa là đụng vào người Ngô Thẩm Văn thì đột nhiên...!

Ngô Thẩm Văn chợt phản ứng lại, bất mãn kêu “y da” một tiếng, giơ tay đẩy cây gậy đang run lẩy bẩy có ý định chọc vào người mình ra.

Đồng thời có chút khó chịu nhìn con trai rồi tặc lưỡi một tiếng. “Con đang làm gì đó? Đi qua bên kia đứng!”

“Ba?!” Ngô Hạo có hơi ngỡ ngàng, lập tức thu cây gậy baton lại, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn ông ấy và Ngô Lục Lục một lúc, sau đó ngờ vực hỏi: “Ba và chú út không có bị trúng tà sao?”

Vừa dứt lời, Ngô Thẩm Văn lập tức trừng mắt nhìn con trai mình một cái, cất cao giọng trách mắng: “Trúng tà gì chứ?! Là chú út của con trúng được giải thưởng lớn kia kìa!”

Tiếng hét này cũng khiến cho bản thân ông ấy tỉnh táo lại, cười khà khà nhìn Ngô Lục Lục - người vẫn còn ngơ ngác ở một bên, trong một thời gian ngắn chưa thể lấy lại tinh thần.

Ông ấy vừa vỗ vai Ngô Lục Lục vừa nói: “Lục à! Em muốn ăn cái gì cứ việc nói cho anh trai biết nhé!”

Cho dù có muốn ăn thịt rồng thì anh cũng sẽ nghĩ cách làm cho em luôn!

Ngô Hạo nghe ba mình gọi chú như vậy, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.

Cũng may quản gia Ngô thấy mọi người đều không sao, nhanh chóng bước đến rót cho Ngô Hạo một tách trà.

Vì thế mà anh ấy mới có thể mượn cớ uống trà để miễn cưỡng che giấu đi nụ cười trên mặt.

Bằng không thì anh ấy cũng không biết sẽ bị ba nói cái gì nữa đây.

“Ông chủ, vừa rồi ông và ông chủ Lục làm tôi sợ c.h.ế.t đi được.” Quản gia Ngô bưng trà cho Ngô Hạo xong, lại rót thêm hai tách đưa cho Ngô Thẩm Văn và Ngô Lục Lục.

Ngô Lục Lục vẫn có chút sững sờ, Ngô Thẩm Văn trực tiếp cầm lấy tách trà, nhét vào trong tay của ông ấy.

“Haiz! Ban nãy hưng phấn quá độ rồi.” Ngô Thẩm Văn vui vẻ vỗ vào bắp đùi một cái, quay sang nhìn Ngô Hạo và quản gia Ngô, cười ha hả nói: “Nói thật là đến bây giờ ba vẫn chưa thể bình tĩnh lại được nữa.”

“Rốt cuộc là trúng được giải thưởng gì mà lại khiến hai người vui vẻ đến độ đó vậy?” Ngô Hạo nghe thấy thế, cười nói móc: “Nhà chúng ta cũng đâu có thiếu tiền đâu.”

Dừng lại một lát, anh ấy nhịn không được mà lên tiếng phàn nàn: “Ba à, con đang viết một báo cáo hết sức quan trọng thì bị ba gọi về đây mất tiêu. Được rồi, không có việc gì thì con quay về viết báo cáo tiếp nha.”

Nếu nói đến chuyện lớn thì có cái nào lớn bằng chuyện Luyện Khí Viện vừa phát hiện ra một thiên tài là Khúc Nhiên chứ?

Người đầu tiên sau gần sáu mươi năm lận đấy!

Có điều chuyện này vẫn cần phải được giữ bí mật, nên Ngô Hạo không thể nói cho người trong gia đình biết được.

Trái lại là Ngô Thẩm Văn, nhìn thấy vẻ mặt “Chắc chắn không quan trọng bằng chuyện mà con biết” của con trai xong thì đột nhiên cảm thấy không hài lòng, quyết định so đo tới cùng.

Ông ấy hời hợt “Ừ” một tiếng, trong khi con trai đang cầm tách lên uống thì ông ấy lại chậm rãi nói: “Cũng không phải là chuyện to tát gì cả.”

“Chẳng qua là vừa rồi lúc vị đạo trưởng trong núi bốc thăm tặng bùa, thì tự dưng chú út của con may mắn trúng giải thôi chứ có gì đâu.”

Ngô Thẩm Văn vừa dứt lời. “Phụt!”

Ngô Hạo phun sạch ngụm trà vừa uống ra.

May mà Ngô Thẩm Văn đã sớm có chuẩn bị, nghiêng người sang một bên tránh.

Trái lại, Ngô Lục Lục vẫn còn đang ngẩn ngơ tại chỗ, không những bị một ít nước trà phun thẳng vào mặt, mà còn văng một ít vào trong tách trà còn nguyên trên tay ông ấy.

Cuối cùng trong tiếng ho sặc sụa của cháu trai cùng với những giọt nước trà b.ắ.n vào mặt, Ngô Lục Lục đã tỉnh táo trở lại.

Ông ấy lặng lẽ cúi đầu nhìn tách trà trong tay, hơi dừng một chút rồi lại lặng lẽ đặt nó trở về bàn trà.

“Xin, xin lỗi chú út, cháu không hề cố ý làm vậy đâu.” Ngô Hạo vừa ho vừa xin lỗi Ngô Lục Lục.

Sau đó anh ấy mở to mắt nhìn bậc cha chú trong nhà và hỏi: “Ba à, ba nói thật sao?!”

“Đúng vậy.” Ngô Thẩm Văn bắt chéo chân, nhàn nhã phủi nắp trà, thở dài trả lời: “Hầy, cũng chỉ là trúng một giải thưởng nhỏ nhoi thôi mà, có gì đáng nhắc tới đâu.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.