Thiên Kim Thật Lại Là Tôi - Chương 99

Cập nhật lúc: 25/12/2025 08:01

“Biến!” Ngô Hạo bị chị ta cản lại nên bị chậm một bước, anh ấy tức giận trừng chị ta một cái rồi đá chị ta qua một bên, tiếp tục đuổi theo về phía trước.

Người quản lý bị đá lăn qua một bên, chị ta tức giận bò dậy rồi chỉ về bóng lưng Ngô Hạo đang xa dần la lớn lên: “Tôi, tôi muốn khiếu nại các anh. Tôi sẽ làm đơn khiếu nại toàn bộ các anh.”

Người quản lý vừa gào lên được hai câu thì đã bị một người chặn tầm mắt lại, chị ta ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt mình có hai người đang mặc đồng phục.

Đang nhìn chị ta với ánh mắt cạn lời.

Thấy người quản lý ngẩng đầu thì một người đỡ chị ta rồi hỏi: “Chào chị, chị không sao chứ?”

“Có sao hay không á?” người quản lý hừ lạnh một tiếng, hất tay người đỡ ra rồi bình tĩnh nói: “Tôi có bị làm sao đấy, và mấy người các anh cũng sắp có chuyện rồi đấy.”

“Người lúc nãy là ai? Là ai hả? Tôi muốn tố cáo anh ta, tôi muốn khiếu nại anh ta.” Người quản lý tức giận quát lớn.

Ngay cả Phương Hiểu Tuyết cả người toàn là m.á.u đang nằm trên đất mà chị ta cũng không thèm quan tâm, hiện tại chị ta chỉ đang cố gắng lấy lại mặt mũi của bản thân: “Các anh là cảnh sát mà lại dám tự tiện đ.á.n.h người dân vô tội là tôi đây, tôi nhất định phải tố cáo và khiếu nại anh ta.”

Hai người kia nhìn nhau một cái, cả hai đều có thể thấy được sự bất lực ở trong đôi mắt của người còn lại.

Đúng lúc này, một bác sĩ đã mang Phương Hiểu Tuyết ra ngoài, nhanh chóng đưa lên xe cứu thương để đưa tới bệnh viện.

Hai người họ lập tức đi theo bác sĩ cấp cứu hỏi: “Cô ta thế nào rồi?”

“Trừ việc bị gãy ba cây xương sườn, tay phải và chân phải bị gãy do té ngã ra thì người bệnh không bị nguy hiểm tới tính mạng. Có điều vẫn nên mau chóng đưa tới bệnh viện để kiểm tra xem xương gãy có đ.â.m vào nội tạng hay không.”

Y tá cấp cứu trả lời xong thì liếc sang quản lý một cái, sau khi nói thêm một câu “còn người này thì không sao hết” xong thì vội vàng đuổi theo cáng cứu thương.

Quản lý sửng sốt một chút, sau đó giận điên lên: “Tôi không sao? Đùa tôi đấy à? Chỉ mới nhìn lướt qua mà cô ta đã biết tôi không sao ấy hả?! Bây giờ tôi cũng muốn tới bệnh viện để kiểm tra vết thương!”

“Đúng vậy, người ta chỉ cần nhìn một cái là đủ biết cô có sao hay không rồi.” Một người trong số đó không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của quản lý.

Người đó dừng một lát rồi lại nói: “Thưa cô, hiện giờ cô bị nghi ngờ có ý đồ gây trở ngại cho người thi hành công vụ, mời cô theo chúng tôi một chuyến.”

“Cái... Cái gì? Tôi gây trở ngại cho người thi hành công vụ á?!” Quản lý kinh ngạc hỏi lại, trong lòng có hơi hoảng, chị ta chỉ về hướng Ngô Hạo rời đi ban nãy: “Mấy người không nhìn thấy anh ta đá tôi à?”

“Thấy chứ.” Một người trong số đó gật đầu: “Nhưng đá thế là đáng lắm.”

Đáng...

Quản lý há hốc mồm, hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ trả lời như vậy.

Trong lúc còn đang ngơ ngác, chị ta lại nghe người kia nói tiếp: “Đúng rồi, người mà cô muốn tố cáo ban nãy... Tôi nói thật, khả năng cao là cô không tố cáo được đâu, bởi vì...”

Nhân viên mặc đồng phục cười cười, nói một câu làm quản lý rùng mình liên tục.

“Anh ấy thuộc đội ngũ đặc biệt chuyên chấp hành những nhiệm vụ không liên quan đến con người, có được quyền hạn rất cao, cô… chắc chắn là mình muốn tố cáo anh ấy chứ?”

“...”

“Tội bôi nhọ là phải ngồi tù hai mươi năm đó nha.” Hơn nữa còn không được hoãn thi hành hay giảm tội.

Hai người cười hì hì nhìn quản lý đã sợ tới mức co quắp như chim cút, lúc này mới mở miệng nói tiếp: “Đi thôi, chúng ta cần trở về lấy lời khai.”

Hơn nữa chúng tôi cũng sẽ dạy cô nên nói như thế nào với bên ngoài, chứng minh rằng đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn do làm màu quá đà mà thôi.

Thứ kia vừa mới lên tới lầu bốn là Tô Tái Tái đã tỉnh lại ngay. Cô mở mắt ra nhìn đồng hồ.

Ồ, sáu giờ sáng, ít nhất biết lễ phép hơn kẻ trước đó.

Người giấy nhỏ đang ngủ say sưa ngửi được mùi vị lập tức nhảy dựng lên, rõ ràng mắt mũi còn nhập nhèm nhưng đã theo bản năng cầm kiếm nhào ra ngoài.

Tô Tái Tái dùng hai ngón tay giữ đầu nó lại.

Lúc này người giấy nhỏ mới mở mắt ra, sau đó nhìn cô và chớp mắt một cách vô tội.

Tự nhiên chị bắt em làm chi! Bây giờ em phải đi ra ngoài trừ gian diệt ác trợ giúp kẻ yếu!

“Nếu lần này còn làm hỏng vách tường nữa, chẳng lẽ em muốn chị mặt dày nhờ đàn chị Khúc gánh tội nữa hay gì?”

Làm con nhện kia gánh á chị ơi! Bảo đảm nó sẽ đồng ý!

Người giấy nhỏ nghĩ một lát rồi trả lời tỉnh bơ như vậy, sau đó còn giơ giơ thanh kiếm trong tay lên.

Bộ dáng như thể “nó mà dám không đồng ý thì em sẽ đ.á.n.h đến khi nó đồng ý thì thôi”.

Tô Tái Tái ngơ người trong chốc lát rồi lại lắc đầu thở dài, cô nhìn người giấy nhỏ bằng ánh mắt đau đớn: “Rốt cuộc là ai đã dạy hư em vậy hả?”

Người giấy nhỏ không chút do dự giơ tay chỉ. Chị chứ ai!

“Nói bậy, chị là thanh niên năm tốt (*) hẳn hoi nhé.” Tô Tái Tái cười, cô hơi lắc lư người giấy nhỏ trong tay, âm mưu dùng cách lắc cho nó choáng váng để “thuyết phục” nó cảm thấy mình nói đúng.

Ôi trời, chuyện nhỏ kiểu này cứ gác qua một bên trước đi, để em ra ngoài trừ gian diệt ác trước đã nào!

Người giấy nhỏ giãy giụa kịch liệt, hết quơ chân lại tới múa tay.

“Không cần đâu, nó chỉ tới thăm đàn chị Khúc thôi chứ không có ác ý gì.” Tô Tái Tái vừa nói vừa nhắm mắt lại.

Cô đè người giấy nhỏ còn đang giãy giụa xuống: “Lại đây, hai ta ngủ nướng cho đã rồi chút nữa dậy ăn bữa sáng.”

Nó không muốn ngủ! Bây giờ nó đang tỉnh táo lắm!

Đáng tiếc, cho dù người giấy nhỏ có giãy giụa cách mấy thì cũng không thoát được bàn tay ác ma của Tô Tái Tái.

Thật đáng thương.

Mà trên hành lang, con rối mới vừa đặt hoa ngoài cửa phòng của Khúc Nhiên xong thì đã lập tức nghe thấy trong phòng có tiếng động truyền tới, nó lập tức hóa thành khí đen núp vào một góc.

Khúc Nhiên vừa mới mở cửa chuẩn bị chạy bộ lập tức “ủa” một tiếng, cô ấy nhấc bàn chân suýt chút đã dẫm xuống sang một bên, sau đó thấy được một đóa hoa bé xinh đang nằm ở đó.

“Ai để hoa ở đây thế này?” Khúc Nhiên khó hiểu, cô ấy khom lưng nhặt hoa trên mặt đất lên, cầm trong tay nhìn một hồi rồi đưa lên mũi ngửi, cuối cùng cài nó trên vành tai.

Gió sớm thổi qua hành lang, mang theo một giọng nói như thật như giả, thậm chí nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy.

Cảm ơn chị nha...

Nhện Mặt Quỷ đang cuộn tròn thành một cục ngủ ngon lành thì đột nhiên ngửi được mùi lạ, nó lập tức nhảy dựng lên, thoắt một cái đã bám lên cửa rồi nhảy qua vai của Khúc Nhiên.

Nó ngủi tới ngửi lui như con cún, cuối cùng dừng lại ngay chỗ bông hoa mà Khúc Nhiên cài bên tai.

Nhện Mặt Quỷ khiếp sợ ngửa người về phía sau. “Sao thế?” Khúc Nhiên sờ đầu của nó, khó hiểu hỏi.

Bà có tui rồi mà còn dám nuôi quỷ khác ở bên ngoài hả?!

Nhện Mặt Quỷ nhảy l*n đ*nh đầu của Khúc Nhiên rồi ôm chặt lấy, như kiểu đang muốn kẹp c.h.ế.t cô ấy ngay tại chỗ vậy.

Ngặt nỗi Khúc Nhiên không hiểu gì cả, còn tưởng rằng nó đang giỡn với mình.

Cô ấy cười, duỗi tay vỗ về nó: “Nào nào, chị cần ra ngoài chạy bộ, em mau xuống đi, bị người ta thấy là không ổn đâu đấy.”

Nhện Mặt Quỷ: Đi c.h.ế.t đi!

“Sáng nay nhộn nhịp ghê nhỉ.” Tô Tái Tái nhắm mắt nằm ở trên giường cười nói.

Người giấy nhỏ: Đi c.h.ế.t đi!

Một giờ sau, Tô Tái Tái vừa mới bước ra khỏi ký túc xá thì đã thấy một người, cô không khỏi sửng sốt: “Thầy Chu? Sao bác ấy lại ở đây?” Không phải hôm qua ông ấy đã ngồi máy bay tới thành phố S để giảng bài sao?

Chu Phổ ôm cuốn ngồi chờ bên dưới đã lâu, vừa thấy Tô Tái Tái, hai mắt ông ấy sáng rỡ, vội vàng tới gần sau đó đưa quyển tới trước mặt cô.

“Tiểu Tái, mau lại đây, bác cho cháu mượn quyển sách này đọc nè!”

“Cháu có thể chọn không đọc được không ạ?” Tô Tái Tái ngẩn ngơ.

“Ôi dào, đọc đi cháu. Hay lắm.” Hai mắt Chu Phổ sáng lấp lánh, ông ấy dừng một chút rồi lại lấy thêm một thứ khác ra đưa cho cô: “Bác tặng cho cháu cái này luôn.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.