Thiên Tai Ập Đến Ta Tích Trữ Hàng Hoá - Chương 142

Cập nhật lúc: 07/09/2025 08:30

Với những việc mà Tạ Trấn Xuyên đã nói, có rất nhiều việc cô đều mang thái độ nghi ngờ, đặc biệt là chuyện liên quan đến hạt giống này, nhưng có lẽ nhớ đến cảnh tượng ông lão đột nhiên biến mất, nên cô không thể không tin.

Quý Ngôn Mặc buông cây trúc trong tay xuống, duỗi tay ôm lấy Lục Tinh Đường: "Không cần biết tình huống giữa Tạ Trấn Xuyên và ông lão đó là như thế nào, anh cảm thấy có thể trồng được! Lỡ như hạt giống này thật sự ảnh hưởng đến tương lai của Lam Tinh, có thể sớm kết thúc thiên tai tận thế thì sao? Đương nhiên, cũng có thể không trồng, chúng ta cứ nghiên cứu hạt giống này trước đã, không phải trong không gian thu rất nhiều dụng cụ chữa bệnh sao? Chúng ta chụp X quang cho nó, xem thử tình huống bên trong."

Lục Tinh Đường nghe vậy, mỉm cười: "Em đã sớm chụp qua rồi, bên trong chỉ là một hạt giống rất bình thường, không có chỗ nào đặc biệt cả!" Dừng một chút lại nói: "Anh có tin những lời Tạ Trấn Xuyên đã nói không?"

Quý Ngôn Mặc gật đầu rồi lại lắc đầu, qua một hồi lâu mới mở miệng: "Thà rằng tin là có còn hơn không, trước tiên chúng ta cứ phòng bị thật tốt, lỡ như thật sự xảy ra chuyện thì sao?" Dù sao kiếp trước Lục Tinh Đường chỉ sống đến năm thứ bảy của tận thế, những việc xảy ra ở ba mươi lăm năm sau tận thế bọn họ hoàn toàn không biết.

Lục Tinh Đường suy xét hồi lâu: "Em quyết định sẽ gieo hạt giống này vào mảnh đất đen đó! Em sẽ tạo nên một mảnh đất chuyên dùng để gieo trồng hạt giống này, còn việc nó có thể nảy mầm hay không, tương lai sẽ ra sao, em không thể bảo đảm!"

Quý Ngôn Mặc hôn vào trán cô, nói: "Dù tương lai có xảy ra chuyện gì, anh và em cũng sẽ ở bên nhau, vĩnh viễn không rời xa nhau!"

Lục Tinh Đường kéo Quý Ngôn Mặc vào không gian, chọn một chỗ trong vùng đất đen gần với nguồn nước để gieo trồng hạt giống.

Nhìn vùng đất đen mênh m.ô.n.g vô bờ, nhìn những mảnh đất đen đã được gieo trồng cây cải, rau dưa, lương thực, rất nhiều trái cây đã có thể hái, rau dưa và lương thực cũng đã chính, Lục Tinh Đường dùng ý thức thu hoạch không ngừng, nhưng chỉ có một mình, dù có ý thức trợ giúp cũng không thể nhanh như vậy được: "Từ ngày mai anh sẽ giúp em thu hoạch trái cây và rau dưa trong không gian nhé, tuy rằng tốc độ của anh không thể so sánh với ý thức của em, nhưng cũng có thể giúp em nhẹ nhàng hơn một chút."

"Được!" Lục Tinh Đường không hề từ chối, cô có thể dùng thời gian còn lại để thu hoạch dược liệu đã được trồng.

Hơn hai mươi ngày tiếp theo, Lục Tinh Đường và Quý Ngôn Mặc gần như ở trong không gian, chỉ có một ngày ba bữa cơm sẽ ra ngoài giải quyết, họ ở trong không gian thu hoạch trái cây và lương thực, hơn nữa còn xới đất, trồng thêm một vụ rau dưa và các loại lương thực mới.

Sau khi trồng rau xong, Lục Tinh Đường và Quý Ngôn Mặc cùng nhau lên núi chặt trúc, c.h.é.m dây đằng, đặc biệt là cây trúc, Lục Tinh Đường nhổ rất nhiều trúc trồng vào trong không gian, để bọn chúng bắt đầu sinh trưởng trên ngọn núi trong không gian.

Tuy rằng trong không gian cũng có trúc nhưng lại không nhiều lắm! Trúc trong núi cũng không quá nhiều, có thể chuyển đến trồng trong không gian thì liền chuyển.

Năng mực sinh sản của trúc vô cùng mạnh mẽ, cô không cần phải lo lắng việc không có đủ trúc để sử dụng.

Lại mười ngày nữa trôi qua, hai người Lục Tinh Đường cũng không ra ngoài chặt trúc và dây đằng nữa, liền ở trong nhà đan sọt tre và giỏ mây, Lục Tinh Đường cũng học theo, tuy rằng làm không đẹp và khéo tay như Quý Ngôn Mặc, nhưng vẫn có thể dùng để đựng trứng, trứng gà và trứng vịt quá nhiều, trứng ngỗng cũng thế, không thể lãng phí.

Ngày bảy tháng mười hai, Tô Trình tới, mang theo một túi gạo, dầu muối tương dấm các loại gia vị, còn có năm cái bắp cải trắng, năm cân đậu giá, một con heo thịt, hai con cá, giấy vệ sinh và năm bao băng vệ sinh.

Nhìn thấy Tô Trình cõng một cái bai thật lớn trên lưng, trong tay còn cầm thêm gạo, một tay còn lại cầm lấy một cây gậy gỗ, phía trên nhánh cây đã bị phá nát, quần áo không bị quẹt trúng, nhưng lại dính không ít lá cây cỏ dại.

Thấy Tô Trình đến, Lục Tinh Đường và Quý Ngôn Mặc nhanh chóng tiến lên tiếp đón: "Anh tới thì tới đi, sao lại mang nhiều vật tư như vậy đến đây làm gì. Bọn em không thiếu vật tư!"

Để tránh việc Tô Trình đột nhiên đến thăm, nên họ đã để không ít vật tư bên ngoài.

Tô Trình để hai người Lục Tinh Đường và Quý Ngôn Mặc nhanh chóng nhận lấy vật tư, sau đó nói: "Hai người nghĩ như thế nào mà lại ở trên đỉnh núi thế? Hiện tại thời tiết bắt đầu lạnh, đến mùa đông thì làm sao hai người chịu đựng được chứ?" Thật sự rất lạnh.

Lục Tinh Đường nói: "Khắp núi đồi đều là củi lửa, sao có thể gian nan khổ cực được chứ? Hơn nữa ở trên đỉnh núi không phải rất tốt sao? Nhìn thấy vị trí địa lý ở đây anh không ghen tị sao?"

Tô Trình không còn phải vác vật tư nặng nhọc, lúc này mới cẩn thận đánh giá đỉnh núi, nhìn thấy đỉnh núi có một ngôi nhà cao, có lẽ khi xây nhà đã tốn không ít diện tích, trước nhà còn có một khoảng sân rất rộng.

"Thế mà hai người còn nuôi được cả heo, trâu và dê sao!" Tô Trình khiếp sợ không thôi: "Nuôi thật tốt, vừa béo lại to, hai người cho chúng ăn cái gì thế? Thế nhưng có thể nuôi chúng tốt như vậy." Tô Trình cũng không phải đến đây để thám thính bí mật của người ta, chỉ là anh ấy cảm thấy, dê bì và heo mà Lục Tinh Đường nuôi còn muốn béo tốt hơn cả trong căn cứ.

Lục Tinh Đường cực kỳ bình tĩnh: "Thanh An không lớn như vậy, đồ ăn trong núi cũng vô cùng phong phú, bọn em đã ở lại trong núi hơn một năm, hơn nữa trước khi đến căn cứ đã thu được một đợt lương thực, cho nên tạm thời chúng nó lớn lên không tệ chút nào! Chờ đến tết, bọn em sẽ có thịt ăn!"

"Vậy anh chắc chắn sẽ đến đây để ăn ké đấy!" Tô Trình đi vào nhà, khi anh ấy nhìn thấy hình thức ban đầu của căn cứ kinh ngạc nhảy dựng: "Có phải chỉ cần sử dụng một cái kính viễn vọng là có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình trong căn cứ không."

Điều này, Lục Tinh Đường và Quý Ngôn Mặc cũng không muốn lừa gạt Tô Trình, nếu Tô Trình mang theo kính viễn vọng, thật sự có thể nhìn thấy.

"Khi còn là căn cứ Song Long, mỗi ngày chúng tôi đều quan sát tình hình trong căn cứ. Sau khi biến thành căn cứ của chúng ta, chúng tôi cũng không nhìn nữa!" Nói xong Quý Ngôn Mặc trở về cầm lấy kính viễn vọng: "Cậu nhìn thử xem?"

Tô Trình nhận lấy kính viễn vọng quan sát căn cứ, sau khi anh ấy nhìn thấy rõ những kiến trúc và con đường trong căn cứ, và những người sống sót đang miệt mài lao động: "!!!" Quá thần kỳ: "Tôi có thể ở lại đây mấy ngày không! Thuận tiện có thể quan sát xem những quản lý cấp cao đó có người nào bằng mặt không bằng lòng hay không!"

"Bên trong căn cứ lại không ổn sao?" Quý Ngôn Mặc hỏi.

Tô Trình lắc đầu: "Căn cứ rất tốt, tất cả mọi người đều cố gắng tích góp vật tư, cẩn thận làm việc. Những quản lý cấp cao đều đồng lòng với nhau, tạm thời không phát hiện vấn đề gì cả." Bởi vì bọn họ đao to búa lớn, lục thân không nhận chỉnh đốn căn cứ, nên dù là người nghèo hay người giàu, ngay cả những quản lý cấp cao cũng đều trở nên rất thành thật.

"Cậu muốn thử lòng các quản lý cấp cao? Cũng muốn nhìn thử xem trong căn cứ có người nào không thành thật hay không?"

Tô Trình gật đầu: "Tất cả mọi người thật sự biểu hiện quá tốt, đặc biệt là những tên nhà giàu kia, không hề lộ ra một chút bất mãn nào với tôi, tôi biết bọn họ vẫn luôn không phục sự quản lý của tôi, cho nên tôi muốn nhìn xem bọn họ có nhân lúc tôi không có mặt ra tay xúi giục các quản lý cấp cao, ném tôi ra khỏi căn cứ hay không! Nếu bọn họ dám, những người này, đều không thể giữ lại!"

Đồng thời cũng thử lòng các quản lý cấp cao, nhìn xem khi bọn họ đối mặt với tình huống như vậy, có thể chấp hành điều lệ của căn cứ để xử lý những người gây sự hay không.

Lục Tinh Đường cười nói: "Nếu đã như vậy, vậy anh cũng không cần đi nữa rồi, ở lại giúp em đan sọt tre và giỏ mây đi, hơn nữa cũng có thể giúp em cho heo, bò và dê ăn!"

Tóm lại, không thể rảnh rỗi.

Tô Trình cầu mà không được, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ở đây còn hơn trở về căn cứ bận rộn đủ việc.

Ba người ngồi trên ngôi sao, Lục Tinh Đường nấu một nồi nước nóng đặt ở bên cạnh, gió trên đỉnh núi rất lớn, khiến Quý Ngôn Mặc phải tìm thêm quần áo cho Tô Trình mặc, sau khi ba người ngồi xuống, nói: "Anh em nhà họ Thịnh thế nào rồi?"

Tô Trình bình tĩnh không gợn sóng nói: "Anh em bọn họ chưa chết, nhưng giờ phút này, sống không bằng chết!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.