Thiên Tai Ập Đến Ta Tích Trữ Hàng Hoá - Chương 149
Cập nhật lúc: 07/09/2025 08:30
Những người sống sót may mắn hơn một chút có thể tìm được mấy căn phòng rách nát hoặc xe hơi bị bỏ ven đường để nghỉ ngơi, nhưng mưa axit cũng không hề hạ thủ lưu tình với bọn họ.
Mưa axit ăn mòn đỉnh xe, thân xe, chỉ còn lại của sổ xe và khung xe, kết quả cuối cùng cửa sổ và khung xe cũng bị ăn mòn, người sống sót trốn trong xe hoặc là quyết định ở lại, hoặc là chạy trốn ra ngoài, dẫn tới cuối cùng, hòa thành một thể với trời đất.
Người trốn trong những căn phòng rách nát sẽ tốt hơn một chút, không bị cơn mưa cướp đi mạng sống, mưa axit ăn mòn bức tường, không ngừng xuyên qua bức tường vỡ nát thấm vào trong phòng, rơi trên người những người sống sót, họ lập tức bị bỏng phát ra tiếng kêu thê thảm, những người khác nghe thấy tiếng kêu nên đi xem xét, cũng bị cơn mưa bắt được, khiến làn da họ cháy bỏng.
"Cứu tôi, tôi không muốn chết!"
"Mọi người mau tránh ra, đừng để bị mưa axit dính vào người! Cơn mưa này và những cơn mưa axit chúng ta gặp lúc trước không giống nhau, mưa axit lúc trước sẽ làm người khác bị ung thư, bỏng da, hỏng niêm mạc, dẫn đến các căn bị về đường hô hấp và ung thư, hạ thấp khả năng miễn dịch, phá hư thổ nhưỡng và nguồn tài nguyên nước, nhưng trận mưa axit này sẽ trực tiếp lấy mạng của chúng ta!"
Nhưng cơn mưa axit này càng ngày càng lớn, không hề có ý định sẽ dừng lại, bức tường kiên cố cũng bắt đầu bong tróc, trở nên gồ ghề lồi lõm.
Cơn mưa axit này điên cuồng trút xuống, những người sống sót may mắn không c.h.ế.t dưới cơn mưa axit này đều tiếng than khắp trời, muốn sống sót trong tận thế đã vô cùng khó khăn rồi, vì sao còn có mưa axit chứ?
Lục Tinh Đường thở dài một tiếng: "Cơn mưa axit này chắc chắn sẽ gây ra tổn thất nghiêm trọng cho thành phố Hàng Châu! Nếu căn cứ không bị tổn hại, những người sống sót còn lại ở Hàng Châu đều sẽ tìm đến căn cứ để được che chở!" Đây là điều tất yếu!
"Có lẽ Tô Trình đã nghĩ đến vấn đề này" Quý Ngôn Mặc nói.
Thật ra Tô Trình đã sớm suy xét đến những người sống sót đang ở ngoài căn cứ.
Căn cứ chắc chắn sẽ tiếp nhận những người còn sống sót ở bên ngoài, khi bọn họ sản xuất kín cường lực và quần áo bảo hộ, cũng đã khởi động một dự án dài hạn.
Khu người nghèo trong căn cứ tổng cộng có sáu tòa nhà, xây dựng thêm ba tòa nhà, mỗi một căn phòng có thể ở mười người, có được phòng bếp và nhà vệ sinh, chỉ sắp xếp giường ván gỗ và một cái bàn. Tuy rằng phòng nhỏ, nhưng có thể ở tạm, có lẽ có thể tiếp nhận những người sống sót đến căn cứ nhờ che chở.
Ngày đầu tiên khi mưa axit trút xuống, Hành Châu đã tổn thất nghiêm trọng, những người sống sót không thể tìm được nơi trú ẩn đều đã c.h.ế.t dưới cơn mưa axit.
Những người sống sót từ nơi khác đến Hàng Châu tùm kiếm sự che chở của căn cứ, đều bị mưa axit ăn mòn.
Những tòa nhà ở Hàng Châu đều bị mưa axit ăn mòn gồ ghề lồi lõm. Bãi đổ xe ngầm, siêu thị ngầm, tàu điện ngầm, mưa axit đều tràn vào, những người sống sót đang trốn bên trong không may mắn trốn thoát, đều bị ăn mòn bỏng cháy, chỉ có một số ít người có thể sống, sau khi bọn họ rời khỏi hầm ngầm, cũng đã bị mưa axit ăn mòn.
Ngày thứ hai khi mưa axit trút xuống, những người sống sót xui xẻo trốn trong những căn nhà, bọn họ chen chúc với nhau, nhưng mưa axit không ngừng ăn mòn bức tường, thậm chí cũng không có cách nào ngăn cản mưa tràn vào từ những bức tường đổ nát, không ít người bị cơn mưa này cướp đi mạng sống.
Căn cứ vẫn như cũ không xảy ra chuyện gì, dưới sự bảo vệ của kính cường lực, căn cứ không hề bị tổn hại.
Ngôi nhà đã được hai người Lục Tinh Đường cải tạo thành lô-cốt nhỏ, dù mưa axit có đánh đ.ấ.m vô tình như thế nào cũng không thành vấn đề.
Quý Ngôn Mặc và Lục Tinh Đường mặc quần áo bảo hộ quan sát xung quanh ngọn núi mà họ đang ở, những ngọn núi nhỏ đều bị mưa axit ăn mòn gồ ghề lồi lõm, phụ cận ngọn núi trở nên trụi lủi, nước mưa axit trút xuống từ trên đỉnh núi, thực vật bùn đất hay đá dưới ngọn núi đều bị ăn mòn thành bột phấn.
Lục Tinh Đường và Quý Ngôn Mặc nhìn một vòng rồi trở về phòng, cởi quần áo bảo hộ ra: "A Mặc, có khả năng chúng ta thật sự phải dọn đến căn cứ rồi!" Nghĩ đến lô-cốt vất vả lắm mới chế tạo được, lại bởi vì cơn mưa axit này mà không thể không chuyển nhà, cô vẫn rất thích nơi này, không có người nào quấy rầy, cũng không cần lo lắng bí mật của bọn họ sẽ bị lộ ra ngoài.
Quý Ngôn Mặc ôm lấy Lục Tinh Đường: "Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, khổ sở một chút cũng không sao cả! Chúng ta so với những người sống sót khác, đã tốt hơn rất nhiều rồi." Ít nhất, bọn họ có không gian, không gian có vật tư, vẫn còn đường lui! Những người khác, lại không có đường lui.
Mưa axit rơi ngày thứ ba, những người trốn trong tòa nhà rách nát bắt đầu rời đi, đi đến những căn phòng chưa bị mưa axit ăn mòn, một đám người chen chúc bên cạnh nhau.
Không ít căn phòng đã bị tổn hại bởi mưa axit, còn mang đi không ít mạng người.
Nhà hai người Lục Tinh Đường và căn cứ đều không có chuyện gì, vững như Thái sơn, nhưng những người sống sót khác một bước khó đi, thật sự không có cách nào đến căn cứ cầu xin sự che chở, một khi bước ra một bước, mưa axit sẽ lập tức ăn mòn cơ thể họ, cho nên mọi người đều chùn bước, chờ đến khi mưa axit dừng lại, bọn họ lại đi đến căn cứ.
Mưa axit ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày thứ bảy, ngoại trừ căn cứ Hy vọng và nhà của hai người Lục Tinh Đường bình an vô sự, toàn bộ thành phố Hàng Châu đã thất thủ.
Khoảng 1 giờ sáng ngày thứ 8, cơn mưa axit đã ngừng lại.
Buổi sáng 8 giờ, Mặt Trời ló dạng.
Mặt Trời vừa ra, mọi người đều sôi nổi ra trước cửa xem thử, nhưng trên mặt đất tất cả đều là mưa axit, dù bọn họ muốn rời đi cũng không có cách nào.
Lục Tinh Đường và Quý Ngôn Mặc mặc quần áo bảo hộ ra ngoài kiểm tra tình hình của Thanh An Phong, thuận tiện cũng xem thử tình hình của căn cứ.
Núi ở Thanh An Phong bị ăn mòn vô cùng nghiêm trọng, thảm thực vật màu xanh đã hoàn toàn biến mất.
Ngọn núi bị ăn mòn giống như một cây cột, bọn họ ở trên đỉnh núi không hề có cảm giác an toàn, phảng phất ngay sau đó, ngọn núi này sẽ sụp đổ, bọn họ cũng sẽ rơi xuống vực sâu.
Ngay cả đài quan sát cũng bị ăn mòn, địa thế trở nên thấp hơn rất nhiều. Bọn họ đi đến cái hố ngôi sao, lấy kính viễn vọng ra quan sát căn cứ Hy vọng, tạm thời không nhìn thấy kính cường lực bị ăn mòn dẫn đến các bức tường bị ăn mòn, nhưng lại nhìn thấy không ít người mặc quần áo bảo hộ đi đi lại lại trong căn cứ, vô cùng bận rộn.
Hai người thở dài nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu rửa sạch những mảnh bụi bẩn bị ăn mòn gần ngôi nhà của họ, sau khi dọn dẹp một vòng, sắc mặt của hai người cũng không quá đẹp.
"Bà xã, chúng ta dọn đến căn cứ đi!" Thanh An Phong đã không còn an toàn, phía sau còn có một trận sương mù dày đặc, sương mù dày đặc cũng có tính ăn mòn, nếu bọn họ tiếp tục ở lại đây, dù không bị mưa axit mang đi, cũng sẽ bị trận sương mù này lấy đi mạng sống.
Trong căn cứ, Tô Trình đã sớm sắp xếp phòng ở cho hai người bọn họ, là một tòa nhà nhỏ, cũng được trang bị kính cường lực. Kính cường lực ở nhà bọn họ không bị mưa axit ăn mòn, như vậy kính cường lực ở căn cứ cũng sẽ như thế, cho nên không cần sợ sương mù dày đặc sắp đến.
"Được! Dọn thôi!" Lục Tinh Đường cũng rất bất đắc dĩ, sớm biết mưa axit lợi hại như vậy, cũng không cần dùng vật tư đổi kính cường lực của Tô Trình, cứ trực tiếp dọn đến căn cứ là được.
Vì thế bọn họ liền dùng nước sạch rửa kính cường lực, dỡ kính cường lực xuống, để vào không gian, sau đó là các dụng cụ trong nhà, thu toàn bộ dê, bò ngựa và heo vào không gian, nước trong hồ cũng lấy hết.
Nhìn ngôi nhà gỗ nhỏ, Lục Tinh Đường rất luyến tiếc, đó là ngôi nhà do chính tay cô và Quý Ngôn Mặc xây dựng nên, phi thường vất vả, cứ bỏ đi như vậy, thật sự rất đáng tiếc.
"Xem thử có thể thu cả ngôi nhà và nền đất này vào không gian hay không!" Quý Ngôn Mặc nhắc nhở: "Nếu có thể thu vào không gian, tương lai chúng ta rời khỏi sự che chở của căn cứ, tìm kiếm một nơi hẻo lánh, không dễ dàng bị phát hiện, lấy nhà gỗ ra, tiếp tục ở!"
Ánh mắt Lục Tinh Đường sáng lên, lập tức khoa tay múa chân ở biệt thự trong không gian, cũng đủ để bọn họ thu nhà gỗ vào, cho nên cô tập trung lực chú ý, bắt đầu đặt tay lên ngôi nhà gỗ: "Thu!"
Ngôi nhà gỗ và nền nhà được thu vào không gian rất vững vàng, ổn định nằm trong sân của căn biệt thự trong không gian.