Thiếu Gia Bùi Có Hàng Tá Ý Tưởng Để Dụ Dỗ Cô Ấy Kết Hôn - Chương 69: Bàn Tay Lén Lút
Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:08
Dù vậy, cô vẫn không thể tin được.
Cô cũng từng làm trong giới kinh doanh, nên đương nhiên biết cổ phiếu của các tập đoàn quốc tế lớn như WDLY rất phân tán. Thậm chí còn có nhiều loại cổ phiếu chéo. Cấu trúc cổ phiếu phức tạp đến mức ngay cả người bình thường cũng không thể hiểu được.
Cho dù có thể mua một phần, cũng không thể mua hết tất cả cổ phiếu. Điều đó sẽ tốn rất nhiều tiền, và điểm mấu chốt là nó không đáng.
Hơn nữa, các cổ đông không phải là những kẻ thiển cận, tham lam.
Họ sẽ không bán cổ phiếu của mình chỉ vì người khác muốn mua.
- Anh mua bằng cách nào?
- Anh đã nói là anh muốn, nên anh mua. Có vấn đề gì sao?
Tô Vũ im lặng.
“Anh đùa tôi à? Anh mua nó chỉ vì anh muốn mua thôi sao?”
Đây là một con gà vàng đẻ trứng vàng. Có bị lừa đá đầu cũng chẳng ai làm thế đâu, phải không?
- Sao thế? Em không thích món quà này à? Không sao cả. Nói cho anh biết em thích món nào. Anh sẽ bảo Từ Phi mua ngay.
Vẻ mặt tự tin của Bùi Thiên Lâm khiến Tô Vũ im bặt.
Cô không biết mình bị bệnh hay thế giới này điên rồi. Dù sao thì, cô cũng cảm thấy thế giới trước mắt quá hư ảo, không thể tin tưởng được.
- Em chỉ muốn mua mỹ phẩm thôi mà…
Tô Vũ đưa tay chạm vào tập tài liệu. Cảm giác như đang mơ vậy.
Cô từng là người phụ trách một công ty, nên đương nhiên có thể xác nhận tính xác thực của những tài liệu trong tay mình.
Vậy nên, sự thật bây giờ là Bùi Thiên Lâm đã mua cả công ty cho cô chỉ vì cô nói thích mỹ phẩm của một thương hiệu nào đó.
- Anh sẽ bảo Từ Phi đổi quà cho em!
Bùi Thiên Lâm không nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Tô Vũ, cô đang ngơ ngác nhìn tập hồ sơ. Anh nghĩ cô không thích món quà này nên đưa tay lấy tập hồ sơ từ tay cô, định gọi Từ Phi lại.
- Không! Em rất thích!
Tô Vũ sững sờ. Đây là một công ty lớn tầm cỡ quốc tế, ít nhất cũng phải vài chục tỷ đô la Mỹ, sao cô có thể bỏ mặc được?
Cô đưa tay ấn vào mu bàn tay Bùi Thiên Lâm rồi lấy lại tập hồ sơ.
Cảm giác ấm áp trên mu bàn tay khiến tim Bùi Thiên Lâm đập thình thịch. Anh nắm lấy tay cô.
- Đừng đổi quà. Món này đã rất tốt rồi. - Tô Vũ thở phào nhẹ nhõm. Tâm trạng căng thẳng của cô cũng được thả lỏng.
Nếu anh mua thêm một công ty nữa cho cô, vậy thì cổ phần của WLDY sẽ ra sao? Quá lãng phí và phiền phức.
Tuy nhiên, Tô Vũ lại nghĩ đến điều gì đó, cẩn thận hỏi.
- Công ty này dù sao cũng là một tập đoàn đa quốc gia. Mua nó chắc chắn tốn rất nhiều tiền. Anh lấy đâu ra tiền để mua một công ty lớn như vậy?
Theo hiểu biết của Tô Vũ, ngay cả người giàu nhất thành phố Thiên Hà cũng không đủ khả năng mua một tập đoàn đa quốc gia bình thường nhất!
Hơn nữa, đây không phải là chuyện tiền bạc có thể làm được.
Bùi Thiên Lâm nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Tô Vũ, nở một nụ cười cưng chiều. Anh thản nhiên nói.
- Chỉ cần em thích, anh sẽ mua cho em!
Tô Vũ khẽ c.ắ.n môi dưới, đôi mắt đẹp mở to. Cô hỏi.
- Vậy ra anh không phải là thiếu gia nghèo khổ sao?
Giờ cô mới nhớ ra Bùi Thiên Lâm chưa từng thừa nhận mình là người thừa kế đời thứ hai giàu có nghèo khó. Tất cả chỉ là do cô tưởng tượng ra thôi...
Cô nghĩ anh ở trong căn biệt thự nhỏ vì không có tiền. Cô nghĩ những lời đồn đại đó là thật nên mới tin. Cô nghĩ Tô Ninh hủy hôn vì đối phương thất thế…
Lúc này, Tô Vũ cảm thấy xấu hổ.
- Xin lỗi! Em quá ngu ngốc. Lần trước em còn đưa thẻ cho anh rồi nói những lời đó…
Chỉ cần một lời của Bùi Thiên Lâm, anh có thể mua cả một tập đoàn quốc tế. Số tiền trong thẻ của cô đối với anh chỉ như muối bỏ bể.
Dù nhìn nhận thế nào đi nữa, hành động của cô cũng chẳng được coi là giúp đỡ anh chút nào, mà giống như sỉ nhục hơn.
Có lẽ trong mắt Bùi Thiên Lâm lúc đó, cô chỉ là một trò đùa.
Cô vô cùng xấu hổ. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ động. Cô cảm thấy nên lấy lại chiếc túi đã tặng Bùi Thiên Lâm ban nãy.
Thật sự quá xấu hổ!
Chất lượng của chiếc túi này rất tốt, nhưng chỉ có vài trăm đô la. Nó không xứng với thân phận của Bùi Thiên Lâm!
Nếu anh thật sự lấy nó ra thì sẽ quá xấu hổ.
Sau khi xuống máy bay, cô sẽ vứt nó đi khi Bùi Thiên Lâm không để ý. Nếu anh không nhìn thấy thì cũng không sao, nhưng nếu nhìn thấy thì càng ngượng ngùng hơn.
Bùi Thiên Lâm liếc mắt nhận ra bàn tay tinh xảo của Tô Vũ đang chuyển động từng chút một. Cô đang cẩn thận với lấy chiếc túi mà cô đã đưa cho anh.
Điều này khiến anh cảm thấy vui mừng khôn xiết.
