Thiếu Niên Miêu Cương Là Hắc Liên Hoa - Chương 9.1
Cập nhật lúc: 08/12/2025 18:05
Hạ Tuế An tưởng Kỳ Bất Nghiên đang nói đùa, nhưng thấy hắn mặt không đổi sắc, nàng lại không dám chắc nữa.
Nàng ấp úng, không thốt nên lời.
Còn Kỳ Bất Nghiên đối với chuyện giao hợp dường như chẳng có cảm giác gì, chỉ dùng giọng điệu bình thường nói ra sự thật, cho nàng biết cách khác để có được bướm, không cảm thấy xấu hổ, cũng chẳng cảm thấy kích động.
Đám thân binh bị tơ thiên tằm chặn ở cửa thấy Lý tướng quân nằm bất động trên đất, tưởng rằng Kỳ Bất Nghiên đã ra tay g.i.ế.c ông ta, nhất thời lòng người hoang mang.
Tướng lĩnh bị g.i.ế.c, quân tâm dễ đại loạn.
Ngoài thành còn có người Hồ đang dòm ngó lương thảo, vàng bạc châu báu của Tấn Thành, thân binh không khỏi lo lắng việc này truyền ra ngoài sẽ khiến bách tính trong thành sợ hãi không yên, đến lúc đó thù trong giặc ngoài.
Kẻ canh giữ trong phủ tướng quân đều là thân binh do một tay Lý tướng quân dìu dắt, chỉ tận trung với mình ông ta, một khi ông ta c.h.ế.t, bọn họ chẳng khác nào rắn mất đầu.
Đúng lúc này, Phó tướng vội vã chạy tới.
Phần lớn thân binh của Lý tướng quân thấy hắn đến, thầm nghĩ sau ngày hôm nay chắc chắn phải đổi chủ, biết thời thế bèn tránh đường, cung kính hơn trước ba phần gọi: "Dương phó tướng."
Giọng của thân binh không nhỏ, Hạ Tuế An đứng trong đại sảnh nghe tiếng bèn nhìn ra ngoài.
Dương phó tướng hơn ba mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo cũ xuyên qua lông mày, đôi mắt sáng ngời có thần, tướng mạo thiên về cương trực.
Trực giác mách bảo Hạ Tuế An, hắn là người khác hẳn với Lý tướng quân.
Người này khoác áo giáp dày nặng, tay cầm đao cong, bên hông còn quấn một sợi roi da bò màu nâu xám, ủng dính không ít phân ngựa, trông có vẻ như vừa từ đâu đó gấp gáp chạy về.
Đêm qua Hạ Tuế An có nghe hạ nhân trong phủ tướng quân kể vài chuyện về vị Dương phó tướng này.
Hắn là quỷ tài dụng binh.
Cũng là quân sư của Lý tướng quân.
Dương phó tướng nhiều lần dẫn binh đẩy lui người Hồ, công lao đều ghi lên đầu Lý tướng quân.
Tấn Thành không có Lý tướng quân cũng được, nhưng không có Dương phó tướng thì không xong, bách tính Tấn Thành biết rõ sự thật đều nói như vậy. Triều đình ban thưởng hậu hĩnh cho Lý tướng quân, nhưng người họ kính trọng nhất vẫn là Dương phó tướng.
Kỳ Bất Nghiên lơ đãng nhìn theo tầm mắt Hạ Tuế An ra ngoài, cũng nhìn thấy Dương phó tướng, hắn khẽ nâng mắt, chạm phải ánh mắt của đối phương.
Người kia đang đ.á.n.h giá hắn.
Ánh mắt sắc bén như mũi tên.
Trước khi đến, Dương phó tướng đã nghe người khác kể lại đầu đuôi sự việc, nhưng khi tận mắt nhìn thấy t.h.ả.m trạng trong đại sảnh, hắn vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Kẻ khiến phủ tướng quân ra nông nỗi này lại là một thiếu niên sao? Dương phó tướng liếc nhìn Lý tướng quân đang sống dở c.h.ế.t dở, đăm chiêu suy nghĩ, rồi ra hiệu cho thân binh bên cạnh lùi lại nửa bước.
Kỳ Bất Nghiên hứng thú nhìn bọn họ.
Thân binh nghe lệnh làm theo.
Bọn họ cũng nhận ra rồi, Lý tướng quân vẫn còn thở, chưa c.h.ế.t hẳn.
Ánh mắt Dương phó tướng quét qua Hạ Tuế An và Kỳ Bất Nghiên: "Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?"
"Chúng ta muốn ra khỏi thành." Kỳ Bất Nghiên xách Lý tướng quân đi lại bất tiện lên, rồi thu hồi tơ thiên tằm, dùng hộ uyển lau qua loa vết m.á.u b.ắ.n trên mặt, ra vẻ dễ nói chuyện hỏi, "Được không?"
Tên cầm đầu thân binh: "Chuyện này..."
Dương phó tướng nói: "Nhường đường cho bọn họ, mạng của tướng quân đang nằm trong tay hắn."
"Tuân lệnh."
Hạ Tuế An đeo tay nải bám sát Kỳ Bất Nghiên, bỗng có một tên thân binh lao lên như muốn liều c.h.ế.t đ.á.n.h cược một lần, không nghe lệnh Dương phó tướng, gác thanh đao cong từng g.i.ế.c không ít người lên cổ nàng, cứa rách da.
Giọt m.á.u rỉ ra theo vết cắt, tay nải đeo trên vai Hạ Tuế An trượt xuống. Kỳ Bất Nghiên nghe thấy tiếng động, hơi khựng lại, quay đầu nhìn.
Tên thân binh kia trừng mắt giận dữ nhìn hắn.
"Ngươi thả tướng quân nhà ta ra, nếu không ta g.i.ế.c ả." Tên thân binh đe dọa.
Kỳ Bất Nghiên: "Ngươi uy h.i.ế.p ta?"
Tay cầm đao của tên thân binh dùng lực, Hạ Tuế An đau đến nhăn cả mặt. Nhưng nàng vẫn không khóc, từ lúc mất trí nhớ đến giờ, nàng hiểu ra rằng khóc lóc chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Dương phó tướng lập tức quát mắng tên thân binh không nghe lệnh kia: "Trong quân phải nghe lệnh hành sự, ngươi đang vi phạm quân lệnh!"
Hạ Tuế An nín thở.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo trán nàng rơi xuống.
Đáng tiếc tên thân binh này trung thành tuyệt đối với Lý tướng quân, bỏ ngoài tai lời quát mắng của Dương phó tướng, thấy Kỳ Bất Nghiên không có động tĩnh tiếp theo, bèn hỏi: "Ngươi thật sự không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của ả sao?"
Hạ Tuế An cố gắng bình tĩnh lại.
Kỳ Bất Nghiên cười nhạt: "Ngươi muốn g.i.ế.c nàng thì cứ g.i.ế.c, chỉ cần ta muốn, dù nàng có bị cắt cổ, ta cũng có thể luyện nàng thành cổ nhân (người cổ). Nhưng nếu ngươi c.h.ế.t là c.h.ế.t thật đấy, còn là c.h.ế.t không toàn thây nữa."
Nụ cười của hắn rạng rỡ, gần như mê hoặc nói: "Cho nên, ngươi có muốn thử không?"
"Ngươi..."
Lời c.h.ử.i rủa của tên thân binh bị Hạ Tuế An dùng đầu húc mạnh ra sau cắt ngang, cằm suýt chút nữa bị húc lệch. Hạ Tuế An tranh thủ thời gian vụng về lăn sang một bên, lăn lộn dính đầy bụi đất.
Biết được mình cũng có thể dựa vào năng lực của bản thân để tự cứu, Hạ Tuế An ôm lấy cái gáy đau như muốn nứt ra, mừng đến phát khóc.
Nàng cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Tuy cách thức có hơi ngốc nghếch một chút.
Trước khi tên thân binh kịp phản ứng, mấy sợi tơ thiên tằm như xuất hiện từ hư không siết chặt lấy hắn, một đoạn thắt chặt cổ, ăn sâu vào da thịt, khiến ngay cả việc nuốt nước bọt đơn giản cũng không làm được nữa.
Kỳ Bất Nghiên búng tay một cái.
Khoảnh khắc tiếng búng tay vang lên, m.á.u thịt văng tung tóe.
Tơ thiên tằm cắt đứt đầu tên thân binh, các bộ phận khác trên cơ thể càng thê t.h.ả.m không nỡ nhìn, bị cắt thành từng khúc. Những người khác đều không nhìn rõ Kỳ Bất Nghiên ra tay lúc nào, chỉ cảm thấy hoa mắt.
Hạ Tuế An ngơ ngác.
Dù sao nàng cũng ở gần nhất.
Cái đầu của tên thân binh lăn vài vòng đến bên tà váy nàng, hắn vẫn còn mở trừng mắt, hốc mắt sung huyết, nhãn cầu như muốn lồi ra ngoài.
Hình ảnh quá mức chấn động, Hạ Tuế An ngẩn người một lúc, lồm cồm bò dậy từ dưới đất với bộ dạng lem luốc, cực kỳ luống cuống, đi vài bước rồi lại quay về nhặt tay nải, giống như con ruồi mất đầu.
Kỳ Bất Nghiên vẫy tay: "Lại đây."
Hạ Tuế An sợ vẫn còn những thân binh khác không nghe lệnh Dương phó tướng muốn bắt nàng để uy h.i.ế.p hắn, bèn chạy chậm về phía Kỳ Bất Nghiên.
Chạy quá gấp, nàng không phanh kịp, đ.â.m sầm vào lòng n.g.ự.c Kỳ Bất Nghiên. Xương cốt thiếu niên cứng cáp, eo bụng săn chắc.
Nhiệt độ cơ thể còn rất cao.
Hạ Tuế An ngẩng đầu nhìn hắn.
Cơ thể "Cổ hương sống" mềm mại, Kỳ Bất Nghiên cảm thấy hơi mới lạ, muốn ôm mãi không buông, cuối cùng vẫn nắm lấy gáy Hạ Tuế An, hơi kéo nàng ra, nhìn vết đao trên cổ nàng.
