Thiếu Niên Miêu Cương Là Hắc Liên Hoa - Chương 27.2

Cập nhật lúc: 08/12/2025 19:01

Quan phủ hai ngày nay sẽ thường xuyên phái người đến lục soát phòng, đến lúc đó không tránh khỏi phải đối mặt với người khác.

Khác với những người phát điên bình thường, Hạ Tuế An hiện tại là mất kiểm soát c.ắ.n người ngắt quãng, chỉ cần không phát điên, trông nàng chẳng khác gì người bình thường.

Cho dù có người nghi ngờ lý do nàng che mắt, cũng không dám khẳng định là trong cơ thể có cổ trùng. Lùi một bước mà nói, nếu họ bắt Hạ Tuế An tháo dải lụa ra kiểm tra, đến lúc đó Kỳ Bất Nghiên cũng có cách đối phó.

Hạ Tuế An quả quyết chọn phương án hai.

Tuy chọn phương án hai, nhưng Hạ Tuế An cũng sẽ giảm bớt cơ hội ra ngoài, ở trong phòng không có người ngoài sẽ tháo dải lụa ra, đọc những cuốn sách kia.

Cơm ba bữa do tiểu nhị khách điếm đưa lên, Kỳ Bất Nghiên mở cửa lấy, Hạ Tuế An ăn xong bữa trưa lại tiếp tục đọc sách, nàng thực sự bị nội dung trong sách thu hút, vô cùng chuyên tâm.

Mùa đầu xuân, luôn có mưa phùn lất phất, hơi ẩm lượn lờ, nhiệt độ đều hơi lạnh.

Kỳ Bất Nghiên dựa vào cửa sổ ngủ.

Thời tiết cứ lạnh một chút là hắn sẽ buồn ngủ.

Nàng quen rồi.

Hạ Tuế An đọc sách một lúc, lại đi kiểm tra xem vết thương trên cổ Kỳ Bất Nghiên do nàng c.ắ.n ra có chuyển biến xấu không. Hắn ngủ yên lặng, ngũ quan vô cùng nhu hòa, trông cực kỳ ngoan ngoãn.

Cổ trùng, rắn độc cuộn mình trong góc phòng, không để ý đến Hạ Tuế An lắm, chúng có lẽ cũng biết nàng sợ sâu bọ rắn rết.

Xác nhận vết thương của Kỳ Bất Nghiên không chuyển biến xấu, nàng rón rén trở về chỗ cũ cầm sách lên đọc.

Một ngày trôi qua, Hạ Tuế An đọc xong hai cuốn.

Nàng cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, nhưng rời khỏi phòng phải che mắt, không nhìn thấy đường, cần người dìu, dứt khoát nằm bò ra bàn ngủ luôn.

Một canh giờ sau.

Tiểu nhị đến gõ cửa: "Khách quan, tôi đưa bữa tối đến cho ngài đây."

Hạ Tuế An nhìn về phía cửa sổ, Kỳ Bất Nghiên vẫn chưa tỉnh, gọi cũng không dậy, đành phải làm phiền tiểu nhị đặt cơm nước ở cửa, nói lát nữa nàng rảnh sẽ ra lấy.

Bộ dạng che mắt bằng dải lụa xuất hiện trước mặt người khác càng ít càng tốt, họ càng muộn phát hiện ra sự khác thường của nàng càng tốt, Hạ Tuế An nghĩ như vậy.

Tiểu nhị cũng không nghi ngờ gì.

Lý do bất tiện mở cửa thì nhiều lắm, thay quần áo bình thường cũng tính.

Hạ Tuế An áp tai vào mép cửa nghe tiếng bước chân, tiếng bước chân của tiểu nhị dần xa. Một lát sau, nàng mở cửa, thò cái đầu nhỏ ra nhìn, lập tức cúi người bưng khay cơm nước lên.

"Hạ tiểu cô nương!"

Thẩm Kiến Hạc bất ngờ mở cửa phòng hắn ra.

Hạ Tuế An nghe thấy, vội cúi thấp đầu, bưng cơm nước định lùi về phòng, vừa định đóng cửa, Thẩm Kiến Hạc nhanh như chớp dùng chân chặn cửa lại.

Hắn nhìn Hạ Tuế An đang chĩa đỉnh đầu về phía mình, ngay cả mặt cũng không chịu lộ ra, rất lấy làm khó hiểu: "Sao ngươi nhìn thấy ta như nhìn thấy ma thế? Bộ dạng ta bây giờ dọa người lắm à?"

"Xin hãy bỏ chân ra."

Hạ Tuế An không trả lời thẳng, vẫn cúi đầu nhìn xuống đất.

Họ mới quen biết chưa lâu, tuy đã hẹn cùng nhau xuống mộ, nhưng lòng người khó lường, nếu Thẩm Kiến Hạc biết trong cơ thể nàng có Âm Thi Cổ, từng phát điên, sẽ có phản ứng gì cũng chưa biết chừng.

Thẩm Kiến Hạc tặc lưỡi, chẳng có chút phong thái tiền bối nào, nói đùa trêu chọc nàng: "Ngươi bị hủy dung rồi à? Không phải chứ, để ta xem nào."

"Tiền bối!"

Hạ Tuế An bỗng gọi hắn một tiếng.

Thẩm Kiến Hạc ngẩn người mấy giây: "Ừm, ta là tiền bối của ngươi không sai, nhưng ta tuổi cũng chưa lớn, chưa bị lãng tai. Ngươi nói nhỏ thôi, ta cũng nghe thấy mà, không cần hét to thế đâu."

"Tiền bối, xin lỗi." Nói xong, Hạ Tuế An giẫm lên chân Thẩm Kiến Hạc một cái, hắn đau quá vô thức rụt chân về, nàng đóng sầm cửa "rầm" một cái.

Một cơn gió thổi qua mặt, Thẩm Kiến Hạc cảm thấy lạnh như sương giá mùa đông.

Hành lang chỉ còn lại một mình hắn.

Thẩm Kiến Hạc ôm cái chân bị giẫm nhảy lò cò mấy cái, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, ngửa mặt lên trời than thở. Hắn làm tiền bối thật mất mặt, trước đó bị rắn dọa c.h.ế.t khiếp, giờ lại bị hậu bối giẫm chân.

Hắn đây là chọc ai ghẹo ai chứ?

Chắc chắn là lúc ra cửa quên cúng tổ sư rồi.

Hạ Tuế An cuối cùng cũng đóng được cửa, không để ý đến động tĩnh bên ngoài, đặt cơm nước xuống, vỗ ngực, thầm than hú vía.

Kỳ Bất Nghiên mà không tỉnh, cơm nước nguội hết mất. Hạ Tuế An đi qua gọi hắn, thấy gọi không tỉnh, đưa tay định chạm vào hắn, đám sâu bọ rắn rết vốn đang lười biếng bỗng bò tới với vẻ đề phòng.

Hạ Tuế An đâu còn dám chạm bừa vào Kỳ Bất Nghiên, bị chúng c.ắ.n một cái thì c.h.ế.t chắc, đau c.h.ế.t mất.

Nàng rụt tay về.

Đám sâu bọ rắn rết liền bất động.

Hừ. Hạ Tuế An hơi giận, giận quá giận một cái. Nàng đâu có định làm hại Kỳ Bất Nghiên, tại sao chúng lại đối xử với nàng như vậy? Nghĩ lại, lại hết giận ngay.

Nàng, hình như thực sự từng làm hại Kỳ Bất Nghiên.

Ngay hôm nay, đã há miệng c.ắ.n hắn.

Hạ Tuế An không biết đám sâu bọ rắn rết có hiểu tiếng người không, như đang biện minh cho mình nói với chúng: "Ta không cố ý."

"Ngươi không cố ý cái gì?" Kỳ Bất Nghiên ngủ đủ rồi, mở mắt ra, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, đập vào mắt đầu tiên là cảnh Hạ Tuế An đang cố gắng nói chuyện với cổ trùng.

Hạ Tuế An không thích nói dối lắm.

Nên nàng lảng tránh không đáp, cầm đũa trúc lên: "Chúng ta ăn cơm đi."

Kỳ Bất Nghiên rời khỏi cửa sổ, ngồi đối diện Hạ Tuế An, nàng đẩy cho hắn một bát cơm, đặt một đĩa thịt trước mặt hắn.

Sống cùng Kỳ Bất Nghiên một thời gian, Hạ Tuế An đã nắm rõ hắn thích ăn gì, giống như hắn cũng biết rõ nàng thích ăn gì, có những chuyện không cần đặc biệt để ý, sẽ ghi nhớ một cách vô thức.

Hạ Tuế An rõ ràng rất đói, nhìn những món ăn này lại không có cảm giác thèm ăn lắm.

Bữa trước cũng vậy.

Là miễn cưỡng ăn xuống.

Sở dĩ nàng kiên trì ăn cơm, là vì muốn mình trông bình thường một chút, thực ra, cái Hạ Tuế An muốn ăn là Kỳ Bất Nghiên.

Cái "ăn" này không mang bất kỳ sắc thái mờ ám nào, chính là ăn theo nghĩa đen. Hạ Tuế An không kìm được nuốt nước miếng, vội vàng và mấy miếng cơm vào miệng, đè nén trái tim đang rục rịch.

"Ngươi vừa gặp người à?"

Kỳ Bất Nghiên dường như không nhìn thấy sự khác thường của Hạ Tuế An, ăn một miếng cơm, hỏi.

Hạ Tuế An và một lúc quá nhiều cơm, suýt bị nghẹn, lại không thể nuốt xuống ngay, hai má phồng lên tròn vo, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ưm ưm ưm."

Phát hiện mình nói không rõ lời, nàng ngậm miệng lại.

"Gặp tiền bối, nhưng huynh ấy không nhìn thấy mắt ta." Hạ Tuế An nuốt xuống, "Nhưng ta giờ chỉ giấu được tiền bối một lúc, đến ngày xuống mộ chắc chắn không giấu được."

Kỳ Bất Nghiên chẳng lo lắng chút nào: "Thì đến hôm đó hẵng hay."

Hạ Tuế An hiểu ý hắn, lo lắng chuyện chưa xảy ra cũng vô dụng. Ánh mắt nàng vừa chạm vào vết thương của hắn như bị bỏng vội dời đi, đột ngột nói: "Chắc ngươi còn đau lắm."

Dù Hạ Tuế An không nói rõ, Kỳ Bất Nghiên cũng biết nàng đang nói gì, cổ hơi ngứa ngáy tê dại: "Cũng tạm, không đau lắm."

"Sau này nếu ta muốn c.ắ.n ngươi, ngươi lấy cái gì nhét vào miệng ta đi."

Hạ Tuế An lục tìm ra một miếng vải.

Nàng đặt miếng vải vào tay hắn: "Nhất định phải nhớ nhé, đừng để ta c.ắ.n ngươi nữa."

Lúc phát điên, Hạ Tuế An không thể kiểm soát tay chân, đương nhiên cũng không thể tự trói mình, hoặc dùng vải nhét miệng, chỉ có thể dựa vào ngoại lực, tức là để Kỳ Bất Nghiên làm.

Kỳ Bất Nghiên không nhận miếng vải đó.

Hạ Tuế An trừng mắt nhìn hắn, khó hiểu nói: "Sao ngươi không cầm?"

Khóe môi thiếu niên lại nở nụ cười thuần khiết đó, một tay chống cằm, ngón tay của tay kia gõ nhẹ lên mặt bàn: "Ngươi tưởng tại sao ngươi có thể trở lại bình thường sau khi phát điên?"

"Vì... vì trong cơ thể ta là t.ử cổ của Âm Thi Cổ." Hạ Tuế An vốn tưởng là vậy, giờ nghe giọng điệu của hắn lại có chút không chắc chắn, "Nên mới như thế?"

"Ngươi chỉ nói đúng một nửa."

Hắn nói.

Nàng khựng lại, như sắp phải chịu một trận lăng trì: "Chỉ nói đúng một nửa là sao?"

"Ngươi phát điên vì t.ử cổ của Âm Thi Cổ là đúng, cũng vì t.ử cổ mới có thể giữ được tỉnh táo một thời gian ngắn sau khi phát điên, không giống những người trúng cổ phát điên khác, vô phương cứu chữa."

Kỳ Bất Nghiên hơi dừng lại, đưa tay lên, chậm rãi vuốt ve vết thương trên cổ: "Nhưng trước đó phải có điều kiện."

Không đợi hắn nói hết, Hạ Tuế An đã hiểu.

Cắn người.

Bắt buộc phải c.ắ.n người. Trong lòng nàng đã có kết luận: "Ta biết rồi, c.ắ.n người. Không c.ắ.n ngươi, sẽ cứ phát điên mãi, nếu ta muốn giữ tỉnh táo, sau khi phát điên bắt buộc phải c.ắ.n người."

Kỳ Bất Nghiên gật đầu: "Ừ, nếu ngươi muốn giữ tỉnh táo, đồng thời không c.ắ.n người khác, khiến người khác phát điên, thì chỉ có thể c.ắ.n ta."

Hạ Tuế An im thin thít.

Nàng sắp xoắn xuýt c.h.ế.t rồi, trước khi giải cổ, đều phải coi Kỳ Bất Nghiên là thức ăn để c.ắ.n sao?

Kỳ Bất Nghiên nhìn bát cơm trắng bị Hạ Tuế An dùng đũa chọc tới chọc lui: "Nếu thực sự ăn không vô thì đừng ăn nữa, không cần ép bản thân, ngươi giờ không ăn cơm cũng không c.h.ế.t đâu."

Hạ Tuế An đẩy bát cơm ra, không ăn nữa, giờ ăn cơm với nàng quả thực là cực hình.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.