Thợ Săn Ta Trêu Chọc , Lại Sủng Ta Như Bảo Vật - Chương 20
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:49
Ta bước vào nhà, xoa xoa cánh tay bị Lâm Hạo Nhiên nắm đau. Nhìn thấy Thạch Thanh Phong ngồi bên giường sắc mặt xanh mét, ta vừa định giải thích thì không ngờ Thạch Thanh Phong lại nói trước.
"Ngày thành thân ta đã nói rồi, nàng phải tuân thủ phụ đạo. Hôm nay nàng có thể ôm ôm ấp ấp với hắn ta, ngày mai có phải sẽ lại ân ân ái ái với nhau không!"
"Chàng nói cái gì vậy? Chàng không thấy là hắn ta cố ý ôm ta sao? Ta làm sao lại không tuân thủ phụ đạo chứ?" Dư Tình tức giận. Hóa ra trong lòng hắn, ta không có lấy một chút tín nhiệm nào.
"Hắn chính là người trong lòng mà nàng hẹn hò riêng tư vào nửa đêm đó phải không? Nàng có biết nàng đã là thê tử của người ta rồi không?"
"Ta đâu có không biết? Thạch Thanh Phong, đêm đó là hiểu lầm! Hiểu lầm chàng có hiểu không!"
"Nếu nàng vẫn còn tơ tưởng đến hắn ta, ta sẽ thả nàng đi, tác thành cho hai người!"
"Thạch Thanh Phong, chàng có bệnh phải không, lại không muốn nghe ta nói thêm vài câu? Nghe ta nói hết đã nào?" Dư Tình tức đến mức dậm chân.
"Dư Tình! Quả nhiên là nàng vẫn còn vương vấn tình cảm với hắn ta mà." Thạch Thanh Phong cười khẩy một tiếng.
"Thạch Thanh Phong, nếu chàng không tin ta, cũng không muốn nghe ta giải thích, vậy thì ta không có gì để nói!" Nước mắt tủi thân của Dư Tình lăn dài, nhưng Thạch Thanh Phong vẫn không hề mảy may động lòng.
"Đúng là không có gì để nói."
"Thạch Thanh Phong! Ta không muốn sống cả đời với người không tin tưởng ta!"
"Không muốn sống với ta nữa? Nàng lại muốn sống với tên tú tài kia đến vậy sao? Cũng phải, hắn là tú tài, còn ta chỉ là một kẻ thô lỗ nhà quê." Sắc mặt Thạch Thanh Phong lại thay đổi, nhìn Dư Tình, vừa giận vừa tổn thương.
"Chàng rốt cuộc có thể hiểu rõ ý ta không? Cả hai chúng ta đều bình tĩnh lại đi, giờ chúng ta không thể giao tiếp được."
"Nàng muốn sống với hắn ta, được thôi, thư hưu ở góc dưới cùng bên trái tủ quần áo của ta, nàng cứ cầm lấy mà đi đi, tác thành cho hai người!"
Dư Tình còn muốn đợi hai người bình tĩnh hơn rồi mới giải thích, không ngờ hắn đã sớm chuẩn bị thư hưu rồi. Giờ đây Dư Tình thật sự mất hết lý trí.
"Ra là vậy, chàng đã sớm chuẩn bị thư hưu rồi à, muốn hưu ta thì nói sớm đi, việc gì hôm nay lại phải lấy Lâm Hạo Nhiên ra làm cái cớ."
Thạch Thanh Phong sinh lòng hối hận, vốn dĩ hắn định đợi chân lành rồi sẽ đốt tờ thư hưu này đi, ai ngờ vừa rồi lại tức giận đến mức nói ra những lời đó.
Nhìn Dư Tình lấy ra thư hưu, quét mắt nhìn một lượt, rồi trực tiếp đi về phía tủ quần áo của mình, thu dọn quần áo.
Thạch Thanh Phong như ngồi trên đống lửa, nhưng những lời khác lại không cách nào nói ra được.
Dư Tình thu dọn quần áo xong, cầm lấy thư hưu và túi tiền, lau sạch nước mắt, không quay đầu lại mà trở về ngoại gia.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Thạch Thanh Phong nhìn về phía cửa, không thấy bóng người nào. Hắn đ.ấ.m vào giường nói: "Khốn kiếp!" Nhăn mày, hai tay đan vào nhau, hắn nằm trên giường nhìn trần nhà ngẩn người.
Dư Tình thật sự đã trở về ngoại gia. Nàng nghĩ rất rõ ràng. Trước đây nàng nghĩ dù sao cũng đã xuyên không tới đây, gả cho ai cũng như nhau. Vừa hay Thạch Thanh Phong trừ việc nghèo một chút, những thứ khác đều khá hợp ý nàng. Nhưng không ngờ, hắn lại nhìn nhận nàng như vậy, nếu không có sự tin tưởng thì vẫn nên chia tay thì hơn, một mình sống cũng không phải không được.
Chỉ là mẹ Dư Tình sau khi nghe Dư Tình kể lể thì trực tiếp túm lấy tai Dư Tình mắng một trận: "Sao con vẫn còn cái tính tiểu thư vậy! Tên tú tài kia sao lại không biết chừng mực như vậy! Con rể cũng thế, thư hưu đều chuẩn bị sẵn rồi? Vậy thì không được, để cha con và các anh con nói chuyện với nó!" Nói xong còn vỗ vỗ ngực, cũng tức giận lắm rồi.
Lão tú tài Dư xoa xoa bộ râu đã bạc một nửa của mình, nói với Huynh trưởng của Dư Tình: "Con cả, con đi dò la xem sao, nếu thật sự muốn bỏ thì cứ bỏ đi!"
Người hiểu rõ nhất cuộc hôn nhân này, vẫn là lão tú tài Dư. Nhìn thấy thư hưu, đây là tờ mà ban đầu chính mình đã giúp Thạch Thanh Phong viết, chỉ là không mấy người biết. Bây giờ con gái mình lại cầm tờ thư hưu này về nhà. Nếu Thạch Thanh Phong thật sự không thích con gái mình, cũng không có cách nào khác.
"Được rồi! Ta và tam đệ sẽ đi hỏi thằng nhóc Thạch Thanh Phong đó. Muội muội, nó muốn hưu muội, là nó không có phúc khí!" Dư đại ca Tình đồng ý với lão tú tài Dư, còn an ủi Dư Tình.
Dư Tình nói về Thạch Thanh Phong mà không còn rơi nước mắt, giờ đây nước mắt lưng tròng hoàn toàn là vì cảm động. Gia đình vẫn luôn đứng về phía mình: "Cha, mẹ, đại ca, tam ca, lại để các người phải bận tâm rồi, các người đối xử với con thật tốt."
Tam ca Dư Tình đứng dậy nói: "Tiểu muội, cứ yên tâm ở nhà, đừng tự làm mình tức giận!" Sau đó hai anh em ra cửa đi đến nhà họ Thạch.
Nhưng hai anh em đến đúng lúc, đã xế chiều, vừa vặn gặp Thạch Bạch Phong cùng đoàn người trở về.
Thạch Bạch Phong thoáng nhận ra sắc mặt hai huynh đệ họ Dư mang vài phần bất thiện. Thạch Kim Phong bởi biết hai vị là đại ca cùng tam ca của Dư Tình, bèn tươi cười bước tới thi lễ, nói: “Dư đại ca, Dư tam ca, nhị vị tìm nhị tẩu của ta chăng? Để ta thay nhị vị gọi nàng ra.”
"Không cần, chúng ta chỉ đến hỏi một câu, nếu thật sự muốn hưu tiểu muội của ta, đã quyết định rồi, ngày mai chúng ta sẽ đến chuyển đồ, cắt đứt sạch sẽ." Dư đại ca Tình nhìn Thạch Bạch Phong nói.
Thạch Bạch Phong vừa giải quyết xong chuyện bên đại tỷ, chân còn chưa bước vào cửa lớn đã nghe thấy mấy câu này, đầu càng đau hơn. Nhưng lời của Dư đại ca Tình chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, Thạch Bạch Phong lập tức nói: "Dư đại ca, đây chẳng phải là có hiểu lầm gì sao? Thằng nhóc Thanh Phong đó mắt đều không rời A Tình nửa bước."
Tam ca Dư Tình nghĩ đến vẻ mặt hai mắt đẫm lệ của A Tình, cơn giận bỗng bùng lên: " Thạch đại ca à, dù cho trước đây tiểu muội của ta có ngàn vạn điều không tốt, không đúng! Nhưng gả về nhà các người, nàng ấy còn nơi nào không giữ bổn phận chứ! Thư hưu đã sớm chuẩn bị sẵn rồi? Hừ! Vậy thành thân làm gì!"
Thạch Kim Phong cảm thấy không ổn, nghe lỏm được vài câu, vội vàng bỏ đi tìm nhị ca của mình.
Thạch Kim Phong vừa vào cửa đã hỏi: "Nhị ca, ta có nghe nhầm không? Huynh muốn hưu nhị tẩu? Vì sao lại hưu nhị tẩu? Không phải là một tẩu tử rất tốt sao?"
Thạch Thanh Phong nghe thấy có người vào cửa, lập tức mở mắt nhìn, vừa thấy là Thạch Kim Phong, ánh mắt mong chờ kia liền tối sầm lại. Hắn trầm giọng nói: "Đi ra đi."
Thạch Kim Phong không dám nói thêm, sắc mặt nhị ca mình tệ quá, vẫn nên ra ngoài trước đã.
Sau đó, Thạch Bạch Phong lại đi vào hỏi han. Chỉ là trong lòng Thạch Bạch Phong hiểu rất rõ, giữa chừng này chắc chắn có hiểu lầm gì đó. Nhị đệ của mình, không phải là người muốn hưu thê. Ngày thường, hắn rất quan tâm đến thê tử của mình.
"Nhị đệ, đệ thật sự muốn hưu thê sao? Ai, tiếc cho một người đệ muội tốt. Nghe Huynh trưởng và tam ca của A Tình nói, A Tình cầm thư hưu về khóc sưng cả mắt. Đệ không muốn thê tử này, dù sao ca ca người ta cũng nuôi nổi nàng, gả cho người sau cũng không đến nỗi nào đâu. Dù sao A Tình hiền huệ, tài giỏi, lại vô cùng đáng yêu." Thạch Bạch Phong vừa bịa chuyện, vừa nhìn phản ứng của Thạch Thanh Phong.
Quả nhiên, Thạch Thanh Phong nghe Dư Tình khóc sưng mắt, lông mày càng nhíu chặt hơn, tay nắm chặt chăn; nghe Dư Tình có thể tái giá, ánh mắt hắn càng trở nên hoảng loạn.
Thạch Bạch Phong lại kích động: "Nhìn cái đức hạnh của đệ xem, không muốn giữ cái thư hưu mà Dư Thúc đảm bảo thì đốt sớm đi, thê tử của mình thì mình phải yêu thương, A Tình không tệ, đệ tự mình suy nghĩ đi. Đệ mà thật sự muốn hưu, vậy thì ta sẽ trả lời các ca ca nàng, ngày mai họ sẽ đến cắt đứt sạch sẽ." Thạch Bạch Phong cho rằng Dư Tình nhìn thấy thư hưu, tức giận trở về ngoại gia.
"Đại ca, ta không hưu thê, ta, ta chỉ là tức giận!" Thạch Thanh Phong lên tiếng khi Thạch Bạch Phong sắp bước ra khỏi cửa.
"Vậy bây giờ đệ tính sao?"
"Đại ca, huynh cứ thay ta xin lỗi Dư đại ca và tam ca Dư trước đi. Đợi chân ta lành, ta sẽ tự mình giải thích." Thạch Thanh Phong đáp, nói xong còn ấp úng bổ sung: "Còn nữa, giúp ta nhắn với A Tình một câu, nói là 'Ta muốn'."
Thạch Bạch Phong không hỏi nhiều, chỉ nói rõ chuyện với Huynh trưởng và tam ca nhà họ Dư, những lời cần nhắn cũng không bỏ sót.
Đợi Đại Ca và tam ca Dư Tình trở về nhà, giải thích tình hình. Nghe được lời xin lỗi, mọi người cũng chỉ nghĩ là phu thê cãi vã, trong lòng đều cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Duy chỉ có Dư Tình, hoàn toàn ngây người. Câu nói mà đại ca mang về "Ta muốn", Dư Tình nằm trên giường nghĩ cả một đêm, suy đoán: "Ý của Thạch Thanh Phong là, muốn sống cả đời với ta sao?" Vẫn chưa nghĩ ra được điều gì rõ ràng, nàng đã đi gặp Chu Công.