Tiệm Bánh Của Cô Ngốc Và Ác Bá Mặt Lạnh - Chương 46: ---
Cập nhật lúc: 24/12/2025 22:39
Hảo Sắc Cũng Phải Có Chừng Mực
Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, Cốc lão gia đã cầm tẩu t.h.u.ố.c đến nhà họ Tạ. Đến khi trở về, hai người, một người dắt lừa, một người dắt trâu cày.
Cốc lão gia cười không ngớt miệng, dây dắt trâu cày y còn không nỡ kéo chặt. Vừa vào thôn đã bị dân làng vây quanh.
Mọi người xôn xao nói: “Cốc lão gia, người thật sự có tiền rồi, con trâu này ít nhất cũng phải hai mươi lượng bạc chứ.”
Cốc lão gia nghe vậy bĩu môi, hai mươi lượng sao, con trâu này đã tốn của y tới hai mươi tám lượng, nếu không phải Tạ Thần quen người ở hàng bán trâu ngựa, thì giá này cũng không thể mua được.
“Ấy, đừng chạm vào,” Cốc lão gia đưa tay ngăn lại, con trâu này mà bị giật mình chạy lung tung, y một lão già nhỏ bé sao mà giữ nổi.
Dân làng nghe vậy lườm Cốc lão gia một cái, vừa định chế giễu vài câu thì bắt gặp ánh mắt không thiện chí của Tạ Thần, người kia mím môi cười ngượng ngùng: “Không chạm, không chạm.”
Cốc lão gia vênh váo dắt trâu về nhà, đến tận cửa nhà mới phát hiện Tạ Thần vẫn còn ở đó. Y nghiêng đầu nhìn sang cười nói: “Tìm Cốc Lật sao?”
Tạ Thần ngại ngùng gãi đầu: “Vâng, muốn nàng ấy xem con lừa ta mới mua.”
Cốc lão gia nghe vậy liền ha hả cười lớn, tiếng cười kinh động những người trong sân.
Cửa sân mở ra, Cốc lão gia quay sang Tông thị nói: “Đi gọi Cốc Lật ra đây.”
5. Tông thị thấy trâu cày mừng rỡ, nhịn xung động bước lên xoay người gọi về phía nhị phòng: “Cốc Lật, Tạ Thần tìm muội!”
Tiếng gọi thẳng thừng như vậy khiến vành tai Tạ Thần hơi ửng đỏ vì ngượng. May mà ánh mắt mọi người nhà họ Cốc đều đổ dồn vào con trâu cày, mới khiến y đỡ ngượng đôi chút.
Khi Cốc Lật bước ra, chỉ thấy Tạ Thần mắt sáng long lanh nhìn nàng, ánh mắt đầy mong đợi nói: “Nàng chẳng phải nói muốn mua lừa sao? Thấy con này thế nào?”
Cốc Lật theo bản năng nhìn con lừa bên cạnh y, toàn thân lông màu đen nâu, trên lưng chất yên ngựa, bốn chi cường tráng, vóc dáng cao lớn hơn lừa thường, là một con lừa vừa trưởng thành. Có nó ở đây thì khi xay bột Tạ Thần sẽ không cần phải đẩy nữa.
Ánh mắt Cốc Lật có như không quét qua eo Tạ Thần, cười nói: “Khá tốt.”
Tạ Thần chỉ cảm thấy eo mình nóng bừng, khó chịu tựa vào bên cạnh con lừa, nàng thấy khá tốt thì nhìn nó đi, nhìn ta làm gì.
Y khẽ ho một tiếng, thấy xung quanh không ai chú ý tới bên này, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đến xưởng bánh ngọt đi, ta có thứ muốn cho nàng xem.”
Cốc Lật nghe vậy nhướng mày cười nói: “Đến rồi chàng đừng hối hận nhé?”
Một câu nói khiến tim Tạ Thần đập thình thịch. Y dắt lừa đi trước, thấy Cốc Lật không theo kịp thì cố ý đi chậm lại.
Trong chính sảnh xưởng bánh ngọt, Tạ Thần lấy từ trong lòng ra một tờ khế ước nhà đưa cho nàng: “Là viện hai gian, phía trước là cửa hàng, phía sau có phòng ở và bếp. Nhà rất mới, chúng ta dọn vào là có thể ở được.”
Cốc Lật nhận lấy khế ước nhà, mở ra xem, hai chữ Cốc Lật đột nhiên xuất hiện trên giấy, nàng kinh ngạc: “Chàng đây là?”
Theo quan sát của nàng, Tạ Thần đâu phải là người mê muội vì tình đến vậy?
Tạ Thần khẽ ho một tiếng, có chút không tự nhiên nói: “Tiền sính lễ, dành riêng cho nàng. Nếu một ngày nào đó ta có...” Lời y còn chưa nói xong đã bị Cốc Lật bịt miệng lại.
Cốc Lật thu lại nụ cười: “Là muốn nói nếu một ngày nào đó ly hôn, ta có chỗ để đi sao?”
Khuôn mặt vừa rồi còn ửng hồng, vì câu nói này mà lập tức biến sắc, ánh mắt Tạ Thần dần trở nên lạnh lẽo.
Cốc Lật không buông tay tiếp tục nói: “Hay là nói chàng có mệnh hệ gì, ta có chỗ để ngủ với nam nhân khác.”
“Cốc Lật!”
Tạ Thần một tay kéo tay Cốc Lật xuống, tim như bị đ.â.m một nhát thật mạnh, đau đến mức không thở nổi.
“Cốc Lật, những lời này ta không thích nghe.”
Cốc Lật mặt không cảm xúc đáp lại y: “Lời chàng vừa nói ta cũng không thích nghe, sính lễ này ý nghĩa không tốt, ta không nhận.”
Lúc này Tạ Thần mới phản ứng lại, mình đã ngu xuẩn đến mức nào, lời y còn không thích nghe thì Cốc Lật sao có thể thích nghe được.
Đầu óc Tạ Thần xoay chuyển rất nhanh, sau đó y lấn tới, ánh mắt khóa chặt trên người Cốc Lật.
“Sính lễ, dùng làm của hồi môn cho con gái chúng ta.”
Nhận lỗi cũng khá nhanh, nhưng Cốc Lật vẫn không thích cửa hàng này. Tạ Thần thấy nàng chần chừ không cầm khế ước nhà, vội vàng nắm lấy tay nàng, đặt lên eo mình.
Tay Cốc Lật vừa đặt lên, liền không kiềm chế được mà véo một cái, ngay sau đó bên tai truyền đến tiếng thì thầm ấp úng: “Sờ xong thì phải nhận lấy cửa hàng.”
Lúc này Cốc Lật hận không thể chặt phăng bàn tay này đi, háo sắc cũng phải có chừng mực, biết rõ là bẫy mà vẫn đ.â.m đầu vào, đáng đời.
Tiết trời giữa tháng tư, nói lạnh không lạnh nói nóng không nóng, sờ một cái toàn là vải vóc, thiệt thòi này không ai sánh bằng.
Tạ Thần chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn ở eo mình không ngừng nắm véo, khiến y cứng đờ toàn thân không dám nhúc nhích.
“Được, được rồi chưa,” Tạ Thần đỏ vành tai ấp úng nói.
Cốc Lật hơi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn y, tay thuận thế trượt xuống... nhưng lại bị Tạ Thần giữ chặt kéo về vị trí cũ: “Chỉ, chỉ ở đây đừng lộn xộn.”
“Gãi ngứa cách ủng.”
Ầm! Sắc mặt Tạ Thần đỏ bừng, vạt áo không kiềm chế được mà có một độ cong. Một nam nhi bảy thước đường đường như y lại bị trêu ghẹo ba lần bốn lượt, trong lòng y hận không thôi.
Nhưng hai người chưa thành thân, y lại không thể làm gì Cốc Lật, đành nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng.
Cốc Lật không ngờ chỉ một câu nói mà Tạ Thần lại phản ứng lớn đến vậy.
Nàng đảo mắt, cằm đã bị vô tình nâng lên, buộc nàng chỉ có thể nhìn trần nhà.
Nàng ngẩng đầu cười khan: “Tạ Thần, chàng làm gì vậy?”
Tạ Thần không tự nhiên quay người đi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cốc Lật, nàng còn là nữ nhân không đấy.”
Từ lần đầu tiên làm bánh mochi khoai tím, Tạ Thần đã phát hiện ánh mắt Cốc Lật nhìn y không thuần khiết, giờ nàng lười cả giả vờ nữa rồi.
Tạ Thần tự thôi miên mình, may mắn thay, nữ nhân này chỉ có hứng thú với y, nếu ánh mắt này rơi vào Đơn Tu Chẩn, y nghĩ y sẽ phát điên mất.
Cốc Lật ngẩng đầu khó chịu, cầu xin: “Ta không nhìn nữa là được, chàng mau buông tay đi.”
Tạ Thần tin lời nói dối của nàng, cho đến khi vạt áo giảm độ cong, y mới đề phòng chậm rãi buông tay.
Quả nhiên khoảnh khắc tiếp theo ánh mắt nàng lại đến, Tạ Thần nghiến răng nghiến lợi.
“Kẻ lừa đảo.”
Cốc Lật không tự nhiên xoa xoa mũi, cất khế ước nhà trên bàn vào lòng, rồi lại buông một câu không biết sống c.h.ế.t.
“Khá đẹp đấy.”
“Cốc Lật!” Một tiếng gầm lên, khiến Cốc Lật vội vàng bỏ chạy.
Nhưng vừa chạy được hai bước, nàng đã bị nhấc trở lại chỗ cũ. Cốc Lật như con chim cút cúi đầu nhìn mũi chân, ánh mắt không dám nhìn lung tung.
Tạ Thần tức giận muốn cười, bất lực nói: “Ta nên làm gì với nàng đây.” Vừa nói vừa nắm tay Cốc Lật đi ra ngoài sân.
Cốc Lật chỉ cảm thấy eo mình căng lại, một lực lớn nhấc bổng nàng lên, trong đầu nàng toàn là cánh tay Tạ Thần thật mạnh mẽ.
Mãi đến khi con lừa động đậy nàng mới hoàn hồn: “Chàng muốn đưa ta đi đâu?”
Tạ Thần dắt lừa đi ra ngoài làng: “Nhà tân hôn không thể xem trước được, nhưng cửa hàng thì nàng có thể xem.”
Khóe môi Cốc Lật cong lên, trong lòng ngọt ngào, ngồi trên lưng lừa nhìn Tạ Thần dẫn đường phía trước.
“Tạ Thần, lúc nhỏ vì sao chàng luôn cho ta ăn kẹo vậy?”
Tạ Thần nhớ lại năm sáu tuổi, lần đầu tiên y gặp Cốc Lật, khi đó lũ trẻ trong làng vây quanh nàng trêu chọc mắng mỏ, chỉ vào nàng gọi đồ ngốc.
Nhưng Cốc Lật năm tuổi nhìn bọn chúng với ánh mắt khác lạ, Tiểu Tạ Thần nhất thời không phân biệt được rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc.
Lần gặp thứ hai, là cảnh Tiểu Cốc Lật nấp trong bóng tối, chổng m.ô.n.g mai phục, một thân hình nhỏ bé đáng yêu vô cùng. Tiểu Tạ Thần không nhịn được trốn đi, muốn xem nàng làm gì.
Cho đến khi đứa trẻ từng mắng nàng đi ngang qua, Tiểu Cốc Lật đột nhiên ra tay c.ắ.n mạnh đối phương, khiến Tạ Thần ôm bụng cười lớn, đây đâu phải đồ ngốc chứ, đồ ngốc sao lại tìm người đơn độc để ra tay.
Tiểu Cốc Lật như vậy đã khơi dậy sự hứng thú lớn trong Tiểu Tạ Thần.
Y không hiểu, đã không ngốc thì sao hành động lại chậm chạp đến thế. Với thái độ hiếu kỳ, Tiểu Tạ Thần bắt đầu từ từ tiếp cận Tiểu Cốc Lật, theo thời gian trôi qua, y phát hiện Tiểu Cốc Lật không ngốc mà còn rất thông minh.
Cốc Lật thấy y không trả lời, khẽ hừ một tiếng: “Sao không nói gì vậy?”
Tạ Thần thu lại suy nghĩ, bật cười: “Có lẽ là muốn nghe nàng gọi ca ca.”
“Ca~ ca~,” Cốc Lật mỉm cười trêu chọc gọi một tiếng.
Một ánh mắt sắc bén lướt qua, khiến Cốc Lật tức thì im bặt.
Cửa hàng mặt tiền đường rộng rãi sáng sủa, ánh nắng giữa trưa chiếu khắp căn phòng, phía sau cửa hàng là hậu viện đối diện với chính sảnh, hai bên là sương phòng, sân rộng lát đá xanh.
Tạ Thần khoanh tay dựa vào cổng sân, lặng lẽ nhìn Cốc Lật ngắm nghía ngôi nhà, cho đến khi Cốc Lật mở cửa chính sảnh, y mới không tự chủ đứng thẳng người, ánh mắt dõi theo bóng dáng Cốc Lật.
Chính sảnh.
6. Vải vóc đỏ rực trang trí đồ đạc, trên bàn trang điểm dán chữ hỷ đỏ thắm, trên bàn sập bày đầy đĩa kẹo và lạc, gối uyên ương được đặt trên tủ giường.
Tim Cốc Lật như ngâm trong nước ấm, ẩm ướt và ấm áp.
Nàng quay đầu tìm Tạ Thần, bốn mắt chạm nhau, Tạ Thần không tự nhiên liếc nhìn đi chỗ khác: “Chỉ, chỉ là tùy tiện sắp xếp thôi.”
Tiếng bước chân từ xa đến gần, bàn tay rộng lớn bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy, Tạ Thần cố gắng nén khóe môi đang nhếch lên, mặc cho Cốc Lật dắt đi về phía trước, ánh mắt khóa chặt vào thân hình yểu điệu, trái tim đã hoàn toàn được lấp đầy.
Bước qua ngưỡng cửa, vào trong phòng.
Cốc Lật quay người ôm lấy eo Tạ Thần, mặt áp chặt vào lồng n.g.ự.c y, tiếng tim đập mạnh mẽ "thình thịch thình thịch" mỗi lúc một nhanh.
Eo nàng căng lại, cả người Cốc Lật được ôm vào lòng.
Yên lặng không tiếng động, cái ôm tĩnh lặng đi kèm với tiếng thở của nhau.
