Tiệm Tạp Hóa Âm Dương - Chương 108
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:34
Khi nhìn thấy Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu, họ liền sửng sốt: “Sao lại là hai người vậy?” Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu lặng lẽ liếc nhìn nhau, rồi kể lại mọi chuyện đã thống nhất trước đó, khăng khăng khẳng định chỉ là tìm Tổng giám đốc Dương để hỏi một người, còn những chuyện khác thì hoàn toàn không hay biết.
Lời khai này cũng khớp với lời của các vệ sĩ, vì thế cảnh sát không làm khó họ, chỉ xin lại thông tin liên lạc và địa chỉ, rồi để họ rời đi.
Khi hai người định lên xe, trong rừng đột nhiên xuất hiện một bóng người mà họ không ngờ tới – đó chính là Bách Lý Vô Thù, người đã biến mất hơn nửa đêm qua. Anh vẫn cầm theo ngọn đèn đó, tóc tai có chút lộn xộn, vài sợi tóc bị cành cây kéo ra rớt xuống bên tai.
“Thẩm đạo hữu, đã xảy ra chuyện gì?” Anh nhíu mày đi đến bên hàng rào nhìn qua vài lượt, vẻ mặt đầy nghiêm trọng: “Có mùi lửa tâm còn sót lại… Nữ quỷ kia hồn phi phách tán sao!?”
Tâm hỏa là ngọn lửa sinh ra khi quỷ hồn tự cháy, khác với ngọn lửa bình thường ở chỗ, nó có thể thiêu đốt linh hồn.
Đến nước này cũng chẳng còn gì để giấu giếm, Thẩm Như Như gật đầu: “Đúng vậy. Thật đáng tiếc, nhiệm vụ của anh đã thất bại rồi.” Bách Lý Vô Thù: “…”
Sau một đêm hỗn loạn, Thẩm Như Như cảm thấy khá mệt mỏi, chỉ muốn trở về ngủ bù. Cô nhanh nhẹn leo lên xe, nhìn về phía họ: “Bây giờ hai người có muốn đi đâu không? Nếu tiện đường, tôi có thể đưa một đoạn.” Bách Lý Vô Thù nhìn chân trời dần hửng sáng, thu hồi Tam Thanh Trản, rồi mở cửa xe nói: “Anh trai Tam Thanh Cung ở thành phố S mời tôi tới để học võ. Thẩm đạo hữu cứ đưa tôi đến trạm xe buýt dưới chân núi là được rồi, tôi sẽ tự đi xe buýt qua đó.”
Từ Dẫn Châu không lên xe, anh lấy ra một chiếc hộp nhung nho nhỏ, đưa cho Thẩm Như Như: “Thẩm tiểu thư, vốn dĩ tôi định đưa cô tối qua, nhưng vì có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi nhất thời quên mất.” “Đưa tôi? Cảm ơn Từ tiên sinh!” Thẩm Như Như cảm thấy có chút vui mừng bất ngờ trong lòng, nhưng cô vẫn tỏ vẻ rụt rè. Sau khi nhận lấy chiếc hộp, cô nhét vào trong ba lô chứ không mở ra ngay tại chỗ.
Về đến nhà thì trời cũng đã sáng choang. Trong khu dân cư, đã có người già tập thể dục buổi sáng, một số người trẻ...
ra ngoài hoạt động.
Thẩm Như Như lén lút trở về phòng ngủ của mình, thở phào nhẹ nhõm khi xác định cha mẹ không hề hay biết chuyện cô lẻn ra ngoài tối qua. Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, cô liền ngả lưng xuống giường đánh một giấc.
Cô ngủ say như chết. Dù điện thoại rung lên bần bật, báo hiệu bao nhiêu tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ, cô vẫn chẳng mảy may hay biết, thẳng một mạch đến giữa trưa mới bị tiếng gõ cửa thô lỗ của Thẩm Thần Thần đánh thức.
“Thẩm Như Như! Em mau ra đây cho anh! Con gái con đứa, ngủ vùi không biết trời đất gì, nhanh lên, vác xác ra đây!” Thẩm Thần Thần hùng hổ hô to, vừa nghe liền biết người tới không có ý tốt.
Thẩm Như Như mơ mơ màng mở cửa: “Làm gì vậy? Mới giữa trưa đã ồn ào rồi, anh có bị làm sao không đấy! Hét to thế làm gì? Tính đi đòi nợ à?”
Thẩm Thần Thần lập tức chen thẳng vào phòng, vẻ mặt vô cùng đau khổ nhìn cô, đè thấp giọng gầm gừ: “Tối hôm qua em đi lêu lổng ở đâu?! Chiếc A Tử của anh tàn tạ khắp nơi, bây giờ không thể lái đi gặp người khác! Em có biết gửi về xưởng sửa chữa sẽ phiền toái như thế nào không!”
A Tử chính là chiếc xe việt dã màu tím chói chang mà cô lái không chút xót xa kia, là Porsche được đặt làm riêng, nhập khẩu từ nước ngoài.
Gửi về nhà máy sửa chữa ít nhất phải tốn hơn nửa năm, hơn nữa chi phí cũng khổng lồ không kém. Sơn lại một mảng nhỏ cũng phải ngốn hết hơn nửa tháng thu nhập của cô.