Tiệm Tạp Hóa Âm Dương - Chương 12
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:31
Với tư cách là phái hành động, Thẩm Như Như lập tức đi đến chiếc tủ trong nhà kho lục tìm giấy vàng, chu sa. Cửa hàng hương nến của ông ngoại trước đây còn để lại không ít hàng tồn, vừa hay có thể lấy ra dùng.
Chuẩn bị xong xuôi dụng cụ, Thẩm Như Như lật đến trang “Bùa Tịnh Thủy”, nín thở ngưng thần, nhấc bút vẽ theo hình minh họa.
Nét vẽ của lá bùa này vô cùng đơn giản, chỉ vài nét uốn lượn cùng mấy vòng tròn nhỏ, thoạt nhìn y hệt như trẻ con vẽ bậy.
Thẩm Như Như vừa niệm chú vừa vẽ bùa. Nét bút ban đầu còn khựng lại, nhưng khi cô dần thành thục bút pháp và lời chú, cảm giác vướng víu liền biến mất. Sau khi tốn mất ba tờ giấy vàng, cuối cùng, một lá “Bùa Tịnh Thủy” đã hoàn thành!
Thoát khỏi trạng thái huyền diệu đó, Thẩm Như Như hơi ngỡ ngàng. Cô nhắm mắt, bình tĩnh lại đôi chút rồi ném lá “Bùa Tịnh Thủy” vào thùng nước.
Lá “Bùa Tịnh Thủy” vừa chạm mặt nước đã tan biến, không để lại dấu vết. Thẩm Như Như đến bên thùng nước kiểm tra kỹ lưỡng một hồi, nhưng không phát hiện ra bất kỳ sự thay đổi nào.
Cô lấy cốc rót một ít nước, thử một ngụm nhỏ. Nước trong vắt, ngọt lành, mang theo hơi lạnh sảng khoái, thấm đẫm từng tế bào, khiến cả cơ thể cô bừng tỉnh.
Thẩm Như Như không khỏi cảm thán, vẻ mặt đầy sự kinh ngạc: “Lá bùa này thật sự quá tuyệt vời, nước giếng còn thanh ngọt hơn cả trước đây!”
Thẩm Như Như vui vẻ dùng nước đã được tinh lọc này để chuẩn bị bữa sáng. Quả nhiên, thực tế chứng minh, món ăn chế biến từ nước ngon cũng trở nên hấp dẫn hơn hẳn. Ăn uống no nê, cô cầm theo cuốn “Tạp Ký” ra cửa hàng phía trước. Hôm nay, cô định dùng cuốn sách này để g.i.ế.c thời gian.
Tưới hết nước cho tất cả hoa trong cửa hàng xong, Thẩm Như Như nhớ ra còn phải đến nhà họ Từ giao hoa tươi.
Dựa theo loại hoa Dì Châu thường chọn, Thẩm Như Như cảm thấy vị Từ thiếu gia này khá chuộng các loại hoa màu nhạt nhàng. Vì thế, cô cắt vài cành bách hợp trắng và hoa hồng vàng, điểm xuyết thêm vài cành baby màu nhạt, gói lại cẩn thận bằng giấy rồi mang theo ô ra ngoài.
Tuy ngoài trời không mưa, nhưng thời tiết ở trấn Mộ Nguyên lại khó chiều hệt như tâm tình phụ nữ vậy, nói đổi là đổi ngay lập tức, không chút lý lẽ. Cho nên dù bên ngoài trời nắng đẹp, tốt nhất vẫn nên thủ sẵn một chiếc ô.
Dù không mưa thì để che nắng cũng tốt.
Ôm bó hoa đi qua cây cầu nhỏ, sau khi xuống cầu và men theo con đường lát đá đi về phía đông khoảng tám phút, Thẩm Như Như nhìn thấy một ngôi nhà cũ kỹ nhuốm màu thời gian.
Tuy là nhà cũ, nhưng vẻ ngoài thoạt nhìn vẫn còn khá mới, ngôi nhà được bảo quản rất tốt và dễ dàng nhận thấy dấu vết tu sửa. Hai bên cổng lớn đặt hai con sư tử đá, trên cạnh cánh cửa còn treo một chiếc gương bát quái. Nhìn thấy gương bát quái, trong đầu Thẩm Như Như liền hiện lên bóng dáng của Vô Lượng Tổ Sư.
Người dân trấn nhỏ quả nhiên khá mê tín vào chuyện quỷ thần này. Ở các thành phố lớn như Ma Đô hay Thủ đô thì hiếm khi thấy những thứ như vậy. Nếu không phải Vô Lượng Tổ Sư hiển linh, thì đến giờ cô vẫn là người theo chủ nghĩa vô thần kiên định.
Khi nhìn vào gương bát quái, Thẩm Như Như thấy bóng dáng mình. Trong tấm gương đồng vàng óng ánh, khuôn mặt cô hơi méo mó. Thẩm Như Như dời mắt đi, đứng trước cổng sân ngôi nhà và ấn chuông cửa. Sau một lúc, cánh cửa lớn mở ra, một chàng thanh niên với dung mạo tuấn tú như tạc tượng đứng sau cánh cửa.