Tiệm Tạp Hóa Âm Dương - Chương 190
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:38
Cuộc sống bình yên và bận rộn cứ thế trôi qua hơn nửa tháng, nhưng vẫn bặt vô âm tín về Từ Dẫn Châu. Thẩm Như Như không kìm được mà bắt đầu suy diễn đủ loại kịch bản cẩu huyết về ân oán giới hào môn, càng nghĩ càng thấy bất an.
Sáng nay, Thẩm Như Như đang cắt tỉa cành lá cho giống hoa hồng mới nhà cung cấp vừa gửi tới thì một cuộc gọi quốc tế lạ bỗng đổ chuông. Cô chưa kịp nhìn kỹ đã vội bắt máy, điện thoại kẹp giữa vai và tai, vừa tỉa cây vừa trò chuyện: “Đây là Kính Hoa Duyên, Huyền Thiên Quan, xin hỏi có chuyện gì không?”
Một giọng nói hơi khàn khàn quen thuộc vang lên rõ ràng từ đầu dây bên kia: “Tôi tìm bà chủ Thẩm, muốn mua mấy lá bùa.”
Thẩm Như Như giật mình, không kìm được lực tay, lỡ cắt đứt một bông hoa. Cô cầm bông hoa vừa cắt, bước sang một bên: “Từ Dẫn Châu, tôi còn tưởng anh đang bận giải quyết án, bặt vô âm tín luôn chứ.”
“Xin lỗi à?” Từ Dẫn Châu khẽ cười nhẹ: “Tôi vừa sang đây có khá nhiều chuyện cần giải quyết, hôm nay mới rảnh rỗi.”
Dù lệch múi giờ mười hai tiếng, hai người vẫn trò chuyện rất lâu. Từ Dẫn Châu nói cho cô nghe tình hình hiện tại của hai mẹ con nhà họ Từ, cùng một vài chuyện vặt vãnh trong cuộc sống của anh.
Lúc trước, hai mẹ con nhà họ Từ đều bị sát khí trên người anh xâm thực, lại bị trùng tá mệnh gây thương tích, tuy
dù sống sót nhưng cũng coi như mất nửa cái mạng. Nhất là Hoa Thu Nhiêu, vì trùng tá mệnh trong người bà chưa bị loại bỏ hoàn toàn, sau khi tà tu kia chết, nó cũng biến thành một luồng âm khí tích tụ trong cơ thể bà, gây ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng.
Hậu quả rõ rệt nhất là bà không thể tự mình đi lại. Không có tu vi chống đỡ, nửa thân dưới của bà teo cơ, mất cảm giác hoàn toàn. Nửa thân trên cũng trở nên chậm chạp khác thường, khuôn mặt đầy nếp nhăn và tàn nhang, cơ mặt cứng đờ không thể biểu lộ cảm xúc. Mỗi khi tâm trạng kích động, bà lại nôn ra máu, cảnh tượng vô cùng thê thảm. Chính vì những biến đổi khủng khiếp đó, cha của Từ Dẫn Châu đã hoàn toàn tuyệt tình với bà, thậm chí còn đưa bà vào viện dưỡng lão. Tuy chưa ly hôn, nhưng cuộc hôn nhân của họ chỉ còn là một tờ giấy, danh nghĩa suông. Kẻ tình nhân của Hoa Thu Nhiêu cũng nhanh chóng phủi sạch mọi quan hệ, bán hết nhà cửa và xe cộ bà ta tặng để gom tiền mặt, rồi cùng cô bồ trẻ bay sang Châu Âu tìm đường phát triển.
Số phận của Từ Viên Viên khá hơn Hoa Thu Nhiêu một chút, nhưng sau trận ốm thập tử nhất sinh, cô ta trở nên yếu ớt, không chịu nổi gió lạnh, cứ thế bệnh tật triền miên. Không chỉ vậy, vị trí CEO của công ty chi nhánh cũng bị người khác tước đoạt, giờ đây cô ta phải ở nhà dưỡng bệnh, gần như bị giam lỏng.
Cặp mẹ con này sau khi chịu tai ương lớn ở nước ngoài, trở về lại gặp phải sự lạnh nhạt, ban đầu còn giả vờ đáng thương, giở đủ trò kịch.
Thế nhưng những màn kịch rẻ tiền ấy không hề mang lại may mắn, trái lại còn bị những kẻ có tâm địa xấu lợi dụng, đẩy họ vào kết cục thê thảm hơn. Thêm vào đó, với sự uy h.i.ế.p của Từ Dẫn Châu, dần dần hai mẹ con họ Từ cũng mất hết tinh thần quậy phá, cả ngày hoảng loạn, chỉ biết lấy nước mắt làm bạn. Trong lòng họ hối hận khôn nguôi về chuyến về nước lần này. Nếu ông trời ban cho họ một cơ hội nữa, có đánh c.h.ế.t họ cũng không dám bén mảng đến cái thị trấn Mộ Nguyên quỷ quái đó.
Khi biết về số phận bi thảm của hai mẹ con nhà đó, Thẩm Như Như không khỏi thở dài. Rõ ràng đang sống yên ổn, cớ sao cứ phải dấn thân vào những chuyện xấu xa, hại người hại mình như thế? Thật sự không tài nào hiểu nổi trong đầu họ rốt cuộc đang nghĩ gì?
Cô thầm cảm thán đôi ba câu, rồi lại hỏi Từ Dẫn Châu khi nào anh về.
Từ Dẫn Châu im lặng giây lát: “Chắc sẽ mất một thời gian nữa. Lần này tôi trở về là để giải quyết triệt để một vài cá nhân và vấn đề.”