Tiệm Tạp Hóa Âm Dương - Chương 196

Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:38

Thẩm Như Như ăn sáng xong thì ra cửa hàng mở cửa buôn bán. Thời tiết hôm nay rất tốt, chưa đến tám giờ mà mặt trời đã lên cao vút. Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ trải dài trên mặt bàn và giá hoa, tạo cảm giác dễ chịu vô cùng. Cô ngồi bên cửa sổ một lúc, cơn buồn ngủ lại ập đến. Cô vừa định mở nhạc để xua đi cơn ngái ngủ thì một chiếc xe đạp điện dừng ngay bên cửa sổ. Người đến là một anh giao thư.

Anh giao thư lấy ra một phong thư rồi đưa qua cửa sổ: “Chào buổi sáng chủ tiệm Thẩm, đây là thư của cô.”

“Chào buổi sáng, cảm ơn nhé.” Thẩm Như Như nhận lấy bức thư, lướt qua phong bì, thấy người gửi là Hiệp hội Đạo giáo. Gì mà bưu kiện từ Hiệp hội Đạo giáo vậy? Cô khó hiểu lắm, bèn mở thư ra. Một thứ được gấp ba lại, trông như tấm thiệp chúc mừng, rơi ra ngoài. Cô còn chưa kịp xem bên trong viết gì thì có khách bước vào.

Là đôi tình nhân đã ghé hai lần vào ngày hôm qua. Có vẻ tinh thần họ hôm nay không ổn lắm, khác hẳn vẻ hoạt bát hôm qua.

Thẩm Như Như đứng dậy tiếp đón: “Hôm nay các bạn muốn mua gì sao?”

Vẻ mặt cậu nam sinh lộ rõ vẻ ngượng nghịu, cứ ngập ngừng muốn nói điều gì đó. Nữ sinh lườm cậu bạn một cái đầy khó chịu, sau đó bước tới một bước, hỏi: “Cô chủ ơi, hôm qua cô có nói chúng cháu có thể bị mất tiền phải không ạ?”

Thẩm Như Như nhìn lướt qua cả hai, khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Đã ứng nghiệm rồi ư?”

“Vậy cô có cách nào giúp cháu tìm lại tiền không ạ?” Nữ sinh có chút kích động, gật đầu lia lịa: “Tối qua bọn cháu đi ăn khuya, ai dè bị móc túi mất ví. Bọn cháu đã đến đồn cảnh sát trình báo, nhưng họ chỉ lập hồ sơ thôi, nói là có tin tức gì sẽ báo lại. Chẳng biết phải đợi bao lâu mới có kết quả nữa. Trong ví có căn cước công dân, thẻ sinh viên, thẻ ngân hàng, tiền mặt… là của cả hai đứa cháu. Mất giấy tờ thì đi làm lại phiền toái vô cùng, mà đáng sợ hơn là lỡ kẻ xấu đánh cắp thông tin để làm chuyện trái pháp luật, thì rắc rối lớn rồi.”

Thẩm Như Như suy nghĩ một chút, vẽ cho cô một lá ‘bùa chiêu tài’, dặn dò: “Cầm theo lá bùa này, có lẽ sẽ tìm lại được thôi. Hôm nay vận xui của hai bạn đã tan biến rồi, sẽ không gặp chuyện xui xẻo nào nữa đâu.”

Nữ sinh nhận lá bùa, cẩn thận đánh giá: “Cái này có tốn tiền không ạ?”

“Giá tiêu chuẩn là tám trăm tệ một lá.” Thẩm Như Như cười nói.

Nam sinh không nhịn được nói: “Chỉ là một tờ giấy thôi mà, sao lại đắt thế được ạ? Cô chủ, cô đừng có cố ý tăng giá, bọn cháu là sinh viên, làm gì có nhiều tiền!”

Nữ sinh cũng do dự khi nghe giá, chần chừ một hồi lâu vẫn không thấy Thẩm Như Như hạ giá, cuối cùng cắn răng rút điện thoại ra quét mã thanh toán: “Thế này là được rồi hả cô?”

Thẩm Như Như gật đầu, cẩn thận dặn dò: “Hai bạn cứ cầm lá bùa này, đi dạo một vòng quanh khu này, hoặc đến lại nơi tối qua đã mất đồ. Nếu trong vòng một ngày mà không tìm thấy ví tiền, tôi sẽ hoàn tiền lại cho bạn.”

Khi hai người đã ra khỏi Kính Hoa Duyên, cô mới có thời gian rảnh để đọc thư của Hiệp hội Đạo giáo. Cô mở tờ giấy gấp ba ra, dòng chữ lớn ‘Hội nghị giao lưu Đạo pháp mùa xuân’ đập ngay vào mắt cô. Thẩm Như Như tò mò đọc tiếp. Thì ra mỗi năm Hiệp hội Đạo giáo đều tổ chức một buổi hội nghị giao lưu gặp gỡ. Thời gian không xác định, có khi là mùa hè, có khi là mùa thu, nhưng năm nay hội nghị lại diễn ra vào mùa xuân, được tổ chức ở thành phố B vào cuối tháng sau.

Hội nghị giao lưu Đạo pháp là một hoạt động truyền thống, đã kéo dài hơn một trăm năm. Thế kỷ trước với những năm tháng đầy biến động như vậy vẫn được họ lặng lẽ duy trì. Đến bây giờ, đây đã trở thành buổi lễ giao lưu long trọng của những người trong ngành này. Rất nhiều đạo sĩ mong muốn được tham gia, nhưng không phải ai cũng lấy được vé vào cửa.

Ngoại trừ những đại sư có đạo pháp cao thâm, chỉ có quan chủ đạo quán các nơi mới có tư cách nhận được vé vào cửa.

Thẩm Như Như có được tấm vé này là nhờ thân phận là quan chủ của Huyền Thiên Quan.

Sau khi cất tấm vé cẩn thận, tâm trạng Thẩm Như Như cứ thế mà bay bổng. Cô gia nhập ngành này lâu như vậy nhưng còn chưa được gặp vị đại sư thực sự nào. Mặc dù Bách Lý cũng rất lợi hại, nhưng có lẽ vì tuổi tác bằng nhau nên cô chưa bao giờ coi anh ta là một đại sư Huyền Môn. Không biết đại sư ở hội nghị giao lưu sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ?

Thẩm Như Như tự mình vui vẻ một hồi, không nhịn được gửi tin nhắn chia sẻ tin này với Từ Dẫn Châu. Giờ này ở bên nước M là ban đêm, nhưng Từ Dẫn Châu nhanh chóng trả lời cô.

Hội nghị giao lưu Đạo pháp tổ chức khi nào?

Thẩm Như Như: Cuối tháng sau.

Từ Dẫn Châu: Thật trùng hợp, hôm đó tôi về nước. Hội nghị tổ chức ở đâu vậy?

Thẩm Như Như: Ở thành phố B.

Thấy anh cuối cùng cũng chốt thời gian về nước, Thẩm Như Như hỏi thêm vài câu. Hai người trò chuyện vui vẻ một lát. Cô thấy thời gian không còn sớm thì chúc anh ngủ ngon và giục anh đi nghỉ.

Kết thúc cuộc nói chuyện, cô bắt đầu tập trung vào việc vẽ bùa, rồi lại tiếp khách.

Thời gian chầm chậm trôi, chớp mắt đã đến buổi trưa. Cô đóng cửa hàng và trở về ăn cơm, vừa mới ăn được một nửa thì đôi tình nhân ban sáng lại đến tìm. Lần này hai người tìm thẳng đến đạo quán, nói rằng muốn lễ tạ. Thẩm Như Như đành đặt bát đũa xuống, lau miệng rồi ra sân trước tiếp đón họ.

Nữ sinh vô cùng kích động, không ngừng cúi đầu cảm ơn cô: “Đại sư, cảm ơn cô rất nhiều, bùa chú của cô thật sự rất linh nghiệm!”

Sáng nay, sau khi rời khỏi Kính Hoa Duyên, họ quay lại những nơi đã đi qua hôm qua. Khi lướt ngang một người lạ mặt, chiếc ví của họ bỗng nhiên rơi ra từ túi kẻ đó. Đúng là chiếc ví mà họ đã đánh mất! Cả hai lặng lẽ nhặt ví khi kẻ đó không chú ý, đồng thời chụp ảnh hắn và cung cấp cho cảnh sát. Cảnh sát lập tức bắt giữ hắn để phối hợp điều tra, sau khi tìm hiểu còn phát hiện ra tiền án trộm cắp và phá được rất nhiều vụ án lớn liên quan đến hắn. Cứ như trong phim truyền hình vậy, vô cùng kịch tính!

Cậu bạn trai, một sinh viên ngành kỹ thuật, cũng hoàn toàn thay đổi thái độ hoài nghi ban sáng, cúi đầu nghiêm túc xin lỗi Thẩm Như Như.

Sau khi hai người dâng hương tạ lễ Tổ sư gia, họ còn ghé mua mấy chậu hoa nhỏ ở Kính Hoa Duyên, để lại địa chỉ để giao hàng rồi hài lòng ra về.

Chiêm Hạc vuốt râu, đứng cạnh quan sát, gật đầu cười nói: "Đúng là quan chủ tài tình, chỉ cần ra tay là Tổ sư đã có thêm hai vị tín đồ rồi."

Tết Thanh minh là dịp các gia đình tảo mộ, tế bái tổ tiên. Nhiều người quanh năm đi làm ăn xa xôi cũng cố gắng trở về thị trấn để thắp hương cho tổ tiên. Trong thị trấn vốn ít nơi bán hương nến, nên mọi người theo bản năng tìm đến Huyền Thiên Quan. Đạo quán thì đâu thiếu những thứ này.

Tuệ Trí rất có đầu óc kinh doanh, nhanh nhạy nắm bắt cơ hội. Anh đã sớm chuẩn bị một lượng lớn hàng hóa dự trữ. Thấy nhiều người hỏi mua, họ bèn bày ngay một sạp nhỏ tại đình nghỉ mát cạnh cổng đạo quán. Cảnh mua bán tấp nập, khách ra vào còn đông hơn cả Kính Hoa Duyên. Sau vài ngày, Huyền Thiên Quan đã kiếm về một khoản lợi nhuận không nhỏ.

Qua Tết Thanh minh, thời tiết ở trấn Mộ Nguyên bắt đầu ấm dần. Du khách trên đường cũng dần cởi bỏ những chiếc áo khoác dày và đôi giày nặng nề, thay vào đó là trang phục mỏng nhẹ, sáng sủa hơn để đón lấy không khí thoáng đãng.

Chẳng mấy chốc, ngày lành để Mạch Mạch chính thức xuất gia đã đến.

Các thành viên Huyền Thiên Quan hết sức coi trọng nghi lễ này. Không chỉ cho Kính Hoa Duyên ngừng kinh doanh một ngày mà cả đạo quán cũng đóng cửa, nghiêm cấm người ngoài tùy tiện ra vào.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.