Tiệm Tạp Hóa Âm Dương - Chương 206
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:39
Dư Bích vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: “Tôi có một người bạn từng mua bùa ích khí, quả nhiên linh nghiệm vô cùng. Sức khỏe của cô ấy không tốt, có bệnh mãn tính di truyền từ gia đình, thường xuyên tái phát. Sau khi dùng bùa ích khí, sức khỏe cô ấy cứ thế tốt lên trông thấy, đã hơn nửa năm nay không còn tái phát bệnh nữa.”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa liên tục gật đầu: “Đúng vậy, mấy chuyện thần kỳ như vậy tôi nghe nhiều lắm rồi, nhưng mà chưa thấy trực tiếp bao giờ, khó mà biết được thực hư ra sao.”
Thẩm Như Như không ngần ngại chia sẻ về công việc của mình với bạn bè, hào phóng thừa nhận: “Thực ra bùa chú dễ bán hơn hoa nhiều, hiện giờ tôi còn xây dựng một đạo quán, thật sự khó mà phân biệt được đâu mới là 'nghề chính' nữa.”
“Xây đạo quán ư?” Hội trưởng có chút bất ngờ: “Xem ra cậu phát triển rất tốt. Bùa chú có hiệu quả thần kỳ như vậy là dựa vào nguyên lý gì?”
Anh ta nghe được lời khen bùa chú của Thẩm Như Như linh nghiệm từ các bạn học không chỉ một lần. Nhưng mà anh ta không tin lắm, chỉ nghĩ rằng những bạn học đó bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng tâm lý. Giờ thì xem ra anh ta đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Thẩm Như Như dở khóc dở cười, nguyên lý gì đây? Biết trả lời thế nào đây? Phép Huyền Môn mà còn đòi 'nguyên lý khoa học' sao?
"Cái này thì tôi khó mà giải thích cặn kẽ được. Nếu cậu tò mò muốn biết, có thể mua một lá bùa về thử xem sao. Chỗ tôi bùa chú đủ loại, tám trăm tệ một lá, cứ tùy ý cậu chọn."
"Tám trăm tệ ư? Đắt thế sao?" Một cô gái tóc ngắn ngồi cạnh Dư Bích thốt lên kinh ngạc. "Nếu không hiệu quả, chẳng phải là ném tiền qua cửa sổ rồi sao?"
Cô gái này trông khá lạ mặt, Thẩm Như Như không có chút ấn tượng nào. Chắc là thành viên mới của câu lạc bộ. Cô mỉm cười nói: "Không có hiệu quả thì tôi hoàn tiền cho. Đều là bạn học cũ cả, còn sợ tôi lừa tiền sao?"
Cô gái tóc ngắn có chút ngượng ngùng, rụt rè liếc nhìn Dư Bích rồi dịu dàng giải thích: "Em không rành về mấy thứ này lắm, chỉ là cảm thấy giá hơi cao, chứ không có ý gì khác đâu ạ."
Hội trưởng Dư Bích là người có tiền, có vẻ không quá màng đến giá cả. Anh ta gãi đầu, trầm ngâm nói: "Vậy cứ mua một lá bùa chuyển vận đi. Ra ngoài đường, cầu may một chút thì sẽ không bao giờ sai lầm cả."
Thẩm Như Như gật đầu: "Được thôi, tối mai tôi sẽ tranh thủ mang đến cho cậu. Hiện tại tôi không có đủ vật liệu để vẽ ngay."
Hai người họ nhanh chóng chốt được một đơn hàng. Cô gái tóc ngắn thấy chẳng ai đáp lời mình, bèn cúi đầu lẳng lặng dùng đũa khuấy thức ăn trong bát, vừa ngượng ngùng vừa tủi thân, gương mặt đỏ bừng.
Sau khi ăn xong, Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu sóng bước trở về khách sạn.
Cả hai đứng trong thang máy, lặng lẽ đối diện với tấm gương phản chiếu. Thang máy dừng tại tầng 16, và họ cùng nhau bước ra.
Hành lang tĩnh lặng, Từ Dẫn Châu bỗng dưng dừng bước. Thẩm Như Như đi thêm vài bước mới nhận ra sự khác lạ của anh, bèn quay đầu nhìn anh, hỏi: "Anh sao vậy?"
"Có cách nào để loại bỏ sát khí trong cơ thể tôi không?" Anh vươn tay ra, bàn tay siết chặt rồi đưa mắt nhìn về phía cô. Đôi mắt đen thăm thẳm của anh chẳng thể nhìn rõ bất kỳ cảm xúc nào.
Thẩm Như Như không cách nào trả lời câu hỏi ấy. Việc tìm ra phương pháp kéo dài tuổi thọ đã là một niềm vui bất ngờ rồi. Còn chuyện loại bỏ sát khí, cô thực sự chưa có manh mối nào. Cũng không thể tùy tiện làm thí nghiệm trên người anh, lỡ như gây ra hậu quả tệ hơn thì biết phải làm sao?
Từ Dẫn Châu im lặng một lúc, sau đó từ từ đưa tay lên, khẽ chạm vào lọn tóc mai mềm mại xõa trên vai cô. Anh rất cẩn thận, chỉ nhẹ nhàng chạm một chút rồi lập tức rút tay về.
Tim Thẩm Như Như đập thình thịch. Cô nhìn xuống bàn tay thon dài vừa rút về, một cảm giác chua xót dâng đầy lòng. Cô xúc động tiến lên một bước, vừa định nắm lấy tay anh thì cuối hành lang, một giọng nói phá ngang đột nhiên truyền tới.
837 chữ