Tiệm Tạp Hóa Âm Dương - Chương 255
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:41
Lưu Tuyền đứng bên cạnh, vừa rửa rau vừa trò chuyện: “Cô Thẩm, cô quen thầy từ khi nào vậy?” Thẩm Như Như tiện miệng nói ra một mốc thời gian, khi đó cô học đại học ở thành phố B, còn Lật Tử dạy học ở thành phố B, thì việc hai người quen nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Lưu Tuyền vẫn chăm chú nhặt và rửa rau, động tác rất cẩn thận: “Vậy làm sao cô phát hiện Hướng Ân Trừng có vấn đề? Thú thật, trước đây tôi từng nghi ngờ hắn ta, nhưng lại không tìm được chứng cứ, đành bó tay.”
“Ồ, tôi có bùa nói thật, người uống nước pha bùa này, bất kể là ai, đều sẽ nói ra sự thật.” Thẩm Như Như tắt bếp, rồi bày biện đồ ăn ra bàn: “Thật trùng hợp, tôi có một người bạn học cùng trường với hắn, nhờ đó mà tình cờ phát hiện ra vấn đề.”
Lưu Tuyền gật đầu: “Thảo nào, hóa ra cô là một đại sư lợi hại như vậy, chẳng trách lại phát hiện được.”
Thẩm Như Như thấy anh ta có vẻ hụt hẫng đến thế thì hỏi: “Anh cũng rất lợi hại chứ, người bình thường không có nghị lực như anh đâu. Anh kiên trì đi tìm chân tướng suốt ba năm, còn tận tình chăm sóc cho cha mẹ Lật Tử.” “Cô trêu chọc tôi rồi.” Lưu Tuyền cười buồn: “Thật ra lúc trước tôi cũng tin vào tin đồn ở trường, nhưng sau khi thầy mất tích, tôi không kìm được bèn tìm đến chú dì hỏi han, lúc đó mới hay mình đã hiểu lầm. Mấy năm nay tôi vẫn luôn nghĩ rằng nếu năm đó tôi có thể ra mặt nói đỡ cho thầy vài câu, có lẽ kết cục đã không như thế. Có lẽ vì lòng áy náy, tôi mới kiên trì tìm kiếm sự thật.”
“À này, vậy anh tìm được gì không?” Thẩm Như Như bất chợt ngẩng đầu nhìn anh: “Đã từng nghe đến ai đó tên Liên đại nhân chưa?”
Chủ đề bất ngờ chuyển hướng quá nhanh khiến Lưu Tuyền hơi sửng sốt: “Liên đại nhân ư? Là cái ông thầy bói ở thành phố B đó à? À, xin lỗi cô Thẩm, tôi không có ý kỳ thị Đạo giáo đâu ạ.”
Không ngờ anh ta lại biết thật. Thẩm Như Như đặt muỗng xuống: “Đúng vậy, anh biết ông ta ở đâu không?” “Cái này… tôi không rõ lắm.” Lưu Tuyền nhíu mày: “Chỉ là mẹ tôi rất tin tưởng ông ta, trước kia thường xuyên đến chỗ ông ta để xem bói. Ông ta đã rời khỏi thành phố B lâu rồi, nghe nói trước kia là đạo sĩ của Tam Thanh Cung ở thành phố B, sau đó hoàn tục ra hành nghề riêng.”
Tam Thanh Cung ở thành phố B, hoàn tục… Thẩm Như Như búng ngón tay một cái: “Cuối cùng cũng có manh mối rồi!”
Nhờ Lưu Tuyền cung cấp manh mối, việc tìm kiếm Liên đại nhân trở nên dễ dàng hơn một chút, tâm trạng Thẩm Như Như cũng lập tức phấn chấn hơn hẳn.
Khi bữa tối bắt đầu, bác trai và bác gái bất ngờ muốn lập thẻ cầu phúc cho Lật Tử: “Linh Khê nói đạo quan có thể lập thẻ cầu phúc cho người đã khuất, phù hộ cho họ một kiếp sau bình an, mạnh khỏe, chúng tôi cũng muốn lập cho Lật Tử một tấm.”
Lưu Tuyền vô cùng ngạc nhiên: “Chú dì, sao tự dưng hai bác lại muốn lập thẻ cầu phúc?”
Bà cụ Tây nói: “Hai bác già rồi, bắt đầu tin rằng thật sự có ma quỷ tồn tại trên đời này, hơn nữa bùa chú của Huyền Thiên Quan còn rất linh thiêng và hiệu nghiệm. Lật Tử mất đã lâu như vậy, lại luôn lẻ loi cô quạnh, đến một phần mộ cũng chẳng có. Chúng tôi muốn lập thẻ cầu phúc cho nó, hy vọng Vô Lượng Tổ Sư sẽ phù hộ kiếp sau của con bé được thuận buồm xuôi gió…”
Lưu Tuyền khẽ mấp máy môi, muốn nói rằng đây chỉ là mấy chiêu trò kiếm tiền của các đạo quan mà thôi, nhưng nghĩ đến việc cả bọn đang ở trong đạo quan, hơn nữa ban nãy ở trong phòng bếp, Thẩm Như Như còn chắc nịch tuyên bố mình đã dùng bùa chú buộc Hướng Ân Trừng tự thú, đành nuốt ngược những lời muốn nói vào trong: “Vậy cũng được thôi ạ.”
Thẻ cầu phúc là một cách tích phúc rất phổ biến trong đạo quan, chỉ cần lập một thẻ bài trong đạo quan cho người được cầu phúc, mỗi ngày thắp ba nén hương, duy trì liên tục không ngắt quãng trong suốt ba năm mới dừng lại.