Tiệm Tạp Hóa Âm Dương - Chương 264
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:41
Lưu Tuyền do dự một lát rồi tiến lại, cẩn thận đỡ lấy bà ấy.
Đám đông đến viếng dần dần tản đi. Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu đi theo đám đông, thong thả bước ra ngoài. Cô đảo mắt lướt nhìn qua đám đông, không hiểu sao cô lại cảm thấy có gì đó khác lạ: “Anh có thấy rất kỳ lạ không?”
Từ Dẫn Châu nhìn bậc thang dưới chân: “Quả thật có chút. Ban nãy Lưu Tuyền có vẻ rất căng thẳng.” Đúng thế, rốt cuộc anh ta căng thẳng vì chuyện gì? Thẩm Như Như nhìn bóng lưng Lưu Tuyền, chìm vào suy tư.
Tối đó, Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu đồng ý lời mời của vợ chồng ông cụ Tây, nên quyết định ở lại. Bọn họ đã định cư ở nước ngoài nhiều năm nhưng nhà cửa trong nước vẫn để nguyên không bán đi, luôn hy vọng một ngày nào đó sẽ có dịp trở về. Bây giờ quả thật bọn họ đã quay về, thế nhưng lại chẳng thể ngờ rằng, ngày trở về lại trong hoàn cảnh đau buồn này.
Ngôi nhà cổ được xây dựng theo lối kiến trúc phương Tây toát lên một vẻ đẹp cổ kính đầy mê hoặc, tựa như một người phụ nữ quý phái đã trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, tuy rằng đã lớn tuổi nhưng vẻ quyến rũ không hề suy suyển, thậm chí còn khiến lòng người thêm vấn vương.
Bà cụ Tây dặn người giúp việc dọn dẹp một căn phòng nghỉ cho Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu. Bà ấy sinh sống ở nước ngoài lâu năm, tư tưởng cũng có phần phóng khoáng như phương Tây, cởi mở hơn những người già trong nước rất nhiều. Bà ấy hoàn toàn chấp nhận chuyện đôi tình nhân trẻ ngủ chung một giường trong giai đoạn yêu đương. Đợi đến khi hai người phát hiện ra chỉ có một căn phòng dành cho họ, bà cụ Tây đã về phòng nghỉ ngơi vì đau đầu, người giúp việc cũng đã tan ca hết.
Đã hơn mười giờ tối, cả hai ngồi trong phòng, không ai nói lời nào.
Từ Dẫn Châu mở tủ quần áo ra, tìm được một chiếc ga trải giường và bộ chăn gối, chuẩn bị trải xuống sàn nhà: “Em ngủ trên giường, tôi ngủ dưới sàn nhà.”
Thẩm Như Như cực kỳ tiếc nuối, đây là một cơ hội tốt đến nhường nào, đáng tiếc là thể trạng của Châu Châu không cho phép. Cô khẽ thở dài, vỗ vỗ vào đệm giường, nói: “Giường lớn như vậy, mỗi người nằm một nửa cũng được. Anh ngủ dưới sàn nhà lỡ bị cảm lạnh thì sao, thành phố B vào buổi tối mùa này vẫn còn lạnh.”
Từ Dẫn Châu đã trải ga trải giường xuống sàn nhà, ngay lập tức anh trải thêm đệm và chăn lên, động tác có phần lúng túng nhưng vô cùng dứt khoát: “Bệnh của tôi vốn là do thể chất bẩm sinh, không phải vì điều kiện bên ngoài, em đừng suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi sớm thôi.” Anh đắp chăn lên, tắt đèn nằm xuống, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở.
Thẩm Như Như nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, thế nhưng nằm mãi vẫn tỉnh như sáo, không có chút buồn ngủ nào. Cô nghĩ ngợi một lát rồi nhẹ nhàng xoay người lấy điện thoại di động, rúc vào trong chăn. Lúc này, mạng xã hội đang vô cùng sôi động với hoạt động của bạn bè. Một hội cú đêm vừa đăng tải những món ăn khuya hấp dẫn, những bức ảnh tự sướng lung linh. Cô im lặng xem một lúc, bỗng dưng màn hình điện thoại lóe sáng, hiện lên thông báo về nhiệm vụ trong ứng dụng Ban Đặc Biệt đã có tiến độ mới.
Cô lập tức mở ứng dụng ra, chỉ thấy ba chữ “Đang chấp hành” màu cam in đậm biến thành dòng chữ “Đã tạm dừng” đỏ như máu.
Tại sao lại tạm dừng? Cô ngớ người ra, đang định nhắn tin hỏi Bách Lý thì bỗng nhiên có người nhẹ nhàng vỗ vào chăn. Cô nhấc chăn lên thì thấy Từ Dẫn Châu đứng trước giường, anh ra hiệu cho cô im lặng rồi chỉ ra ngoài cửa sổ. Thẩm Như Như xuống giường xỏ dép lê, nhẹ nhàng bước tới bên cửa sổ, kéo rèm hé một khe nhỏ, nhìn ra ngoài. Dưới ánh đèn đường, có hai bóng người cao lớn đang đứng cạnh bồn hoa, trong đó một người là Lưu Tuyền, người còn lại quay lưng về phía cô, không thể nhìn rõ mặt, hai người đang nói chuyện với nhau.
Chẳng rõ người đàn ông kia đã nói gì, vẻ mặt Lưu Tuyền cực kỳ dữ tợn, thoạt nhìn rất kích động. Có điều anh ta nói rất nhỏ, không nghe thấy được.
Nửa đêm nửa hôm, anh ta ra ngoài làm gì?