Tiệm Tạp Hóa Âm Dương - Chương 330
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:44
Vương Tây Nhã lập tức thể hiện vẻ sùng bái với Thẩm Như Như, ngay sau đó là một tin nhắn thoại đến.
Thẩm Như Như vừa kết thúc buổi dạy, đang phân công nhiệm vụ cho các đệ tử. Đợi mọi người tản đi làm việc, cô mới lấy điện thoại ra, nhấn mở tin nhắn thoại. Giọng điệu trêu chọc của Vương Tây Nhã liền vang lên:
"Thẩm đại sư ơi, giàu rồi đừng quên tớ nhé. Cậu còn nhớ cô bé Vương Tây Nhã tội nghiệp bên hồ Minh Nguyệt không vậy?"
Hồ Minh Nguyệt là hồ nhân tạo trong trường y, cũng là nơi duy nhất trong toàn trường mang chút vẻ lãng mạn. Ngày trước khi còn đi học, các cô thường xuyên ra đây tản bộ.
Thẩm Như Như bật cười, dứt khoát gọi điện lại. Điện thoại lập tức kết nối, cô cười hỏi: "Gần đây cậu bận không? Có
rảnh rỗi thì ghé trấn tớ chơi nhé, bên này phát triển không tệ đâu, quán ăn nhỏ mở không ít.
Vương Tây Nhã cười khổ nói: “Thẩm đại sư, đáng thương thay cho tớ, cục cưng này chẳng có nghỉ hè gì cả. Bệnh viện thì bận c.h.ế.t đi được, tớ bị giáo sư bắt trực đêm mỗi ngày, đến nỗi chẳng thể về nhà nổi ấy chứ.
Thẩm Như Như nở nụ cười mà chẳng chút đồng tình. “Vậy thì thật đáng tiếc rồi. Thứ Bảy tuần sau, đạo quán của tớ sẽ tổ chức tiệc chay, đặc biệt mời một vị đầu bếp chay rất nổi tiếng đến trổ tài. Cậu bận rộn như vậy thì đành chịu, xem ra chẳng có cơ hội thưởng thức rồi.”
Vương Tây Nhã vốn thích ăn chay, vừa nghe có đầu bếp danh tiếng, đầu óc lập tức nhanh nhạy, chuyển đề tài nói: “Ồ, vậy sao? Bữa tiệc chay ở đạo quán nhất định phải cố gắng tham gia một chuyến mới được. Tớ nghe nói giáo sư tuần sau phải đi công tác, đến lúc đó tớ sẽ tìm người trực thay ca đêm giúp tớ.”
Hai người hàn huyên thêm một lát, hẹn thời gian gặp mặt cụ thể rồi kết thúc cuộc gọi.
Thoáng chốc đã đến thứ Hai.
Giờ nghỉ trưa, đạo quán hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều trở về phòng nghỉ. Thẩm Như Như tựa vào ghế mây dưới giàn hoa ở hậu viện hóng gió, từng cơn gió mát lành khẽ thổi qua, chiếc ghế mây khẽ lắc lư, cô híp mắt nhìn chùm nho xanh lủng lẳng trên đỉnh đầu, dần chìm vào giấc ngủ.
Từ Dẫn Châu ngồi trên ghế đá, trước mặt là chiếc laptop đặt trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn màn hình, hai tay đặt trên bàn phím, mười ngón tay nhanh chóng gõ lách tách, tạo ra những âm thanh thanh thoát.
Thẩm Như Như quay đầu nhìn sườn mặt của anh, ngắm đến xuất thần. Chờ khi cô lấy lại tinh thần, Từ Dẫn Châu đã làm xong việc, đang nhìn cô cười, cố tình hỏi: “Em đang nhìn gì đấy?”
Bị bắt gặp nhìn lén, Thẩm Như Như chẳng hề thấy chút ngượng ngùng nào, cười híp mắt nói: “Nhìn soái ca đó chứ gì. Vấn đề công ty đã xử lý xong xuôi rồi à?”
Từ Dẫn Châu khép laptop lại, gật đầu: “Không sao, Trương Tu sẽ xử lý tốt, cậu ấy còn chuyên nghiệp hơn cả anh.”
Trương Tu là người đứng đầu đội ngũ của anh, phụ trách quản lý công ty ở nước M. Thẩm Như Như rất ấn tượng với cái tên này. Bạn bè trong giới tài chính thường xuyên chia sẻ các bài viết, tin tức mà tên anh ta xuất hiện không ít lần. Trong lĩnh vực tài chính, anh ta là một nhân vật cực kỳ xuất sắc.
Có thể thuê một nhân viên xuất chúng như vậy thay mình quản lý công ty, sau đó làm ông chủ nhàn rỗi hưởng thụ, Châu Châu thật sự là vừa có tiền vừa rảnh rỗi… Thẩm Như Như không khỏi thầm ngưỡng mộ.
Từ Dẫn Châu chỉ cần nhìn biểu cảm của cô đã biết cô đang nghĩ gì, đứng dậy đi tới bên ghế mây nhẹ nhàng véo mũi cô, bình thản nói: “Nghề này tuy rằng dễ kiếm tiền, nhưng nguy hiểm cũng rất lớn. Biết đâu một ngày nào đó anh sẽ phá sản, trở thành kẻ trắng tay phải ăn bám em thì sao?”
Thẩm Như Như không nhịn được bật cười, bởi vì từ nhỏ đã ốm yếu, cho dù hiện tại đã hồi phục khỏe mạnh, nhưng Từ Dẫn Châu vẫn giữ vẻ gầy yếu. Trước đây, khi còn làm nhân viên thu ngân ở quầy, anh đã được vài quý bà giàu có tiếp cận. Thậm chí có người còn đồn đoán rằng anh được Thẩm Như Như bao nuôi, rồi lén lút tìm cô hỏi làm sao có thể ‘nhặt’ được một người bạn trai vừa đẹp trai vừa ngoan như vậy.