Tiệm Tạp Hóa Âm Dương - Chương 380
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:46
Nội dung vở hí kịch buổi tối chẳng mấy đáng để y bình phẩm, chủ yếu là phản ứng của những khán giả kia thật sự có chút kỳ lạ, vô cùng khuôn phép, không khí u tịch, chẳng hề có chút sinh động.
Ba người tiến vào khách phòng. Thẩm Như Như ghé vào cánh cửa, khẽ hé một khe nhỏ nhìn ra bên ngoài. Ngoài cửa im ắng lạ thường, đám người vừa giao đấu khi nãy không biết đã đi nơi nào, trong sân đến một bóng người cũng không có. Nàng vừa hé rộng khe cửa thêm chút, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, vươn vào khe cửa, dứt khoát tóm lấy cánh tay nàng. Một lực kéo cực lớn lôi nàng ra ngoài. Nàng vội nâng một cước hung hăng chống lại cánh cửa, điều khiển phi kiếm trực tiếp cắt đứt bàn tay đó, chặt đứt toàn bộ cánh tay đang kẹp trong khe cửa. Nàng vẫn đuổi sát xông thẳng ra ngoài, đồng thời không quên đóng sầm cửa lại, lớn tiếng dặn dò hai người bên trong: "Hai vị cứ trốn kỹ ở bên trong, chớ có ra ngoài!"
Ngô đạo hữu có chút kinh hãi, nương theo Tuệ Trí ghé vào khe cửa nhìn lén. Chỉ thấy trong sân bỗng nhiên hiện ra một đám người, tất cả đều vung kiếm nhắm thẳng Thẩm Như Như. Nàng lấy ít địch nhiều mà chẳng hề nao núng, đảo mắt đã hạ gục vài tên, đầu gỗ cùng tứ chi lăn lóc khắp mặt đất. Y sợ hãi không ngừng than thở: “Tuệ Trí, Thẩm đạo hữu quả thực quá lợi hại, ta chưa từng thấy ai có thể đồng thời điều khiển vài thanh phi kiếm mà vẫn chiến đấu như vậy! Đệ tử Huyền Quan các ngươi đều phi phàm đến thế sao?”
Tuệ Trí cũng ghé vào khe cửa nhìn: “Tất nhiên không phải vậy. Thẩm Quan chủ độc nhất vô nhị, những đệ tử khác còn chưa bắt đầu học ngự kiếm thuật đâu.”
Hai người thấp giọng trò chuyện, bỗng nhiên một loạt tiếng động truyền đến từ hành lang phía sau. Bọn họ đồng loạt dừng câu chuyện, xoay người nhìn sang. Mấy vị đạo hữu ban ngày cùng họ bắt cá, nướng cá, giờ lại đột ngột xuất hiện trên hành lang, trong tay đều cầm kiếm gỗ đào, mục tiêu rõ ràng là đang xông tới phía bọn họ.
Tuệ Trí lập tức lay tay nắm cửa, nhưng cánh cửa tựa hồ bị dán chặt, nhất định không mở ra được. Ngô đạo hữu thét lên một tiếng kinh hãi khi y né tránh đòn công kích, hai người cứ thế trốn tránh chật vật khắp phòng khách.
Tuệ Trí giơ lên một chiếc ghế, dùng sức nện vào đầu một tên trong số đó. Đầu tên nọ phát ra tiếng trầm đục, xiêu vẹo treo trên cổ, nhưng động tác công kích trên tay vẫn không ngừng nghỉ.
Ngô đạo hữu gần như muốn bật khóc, một bên vừa tránh né vừa gào lên: “Rốt cuộc là quái vật gì thế này? Vì sao ta lại xui xẻo đến vậy? Dư lão tiên sinh rốt cuộc nhìn trúng ta điểm nào cơ chứ???”
Thân thể người thường làm sao sánh bằng người gỗ, động tác của hai người rất nhanh liền chậm lại. Trên người họ đã bị kiếm gỗ đào đ.â.m vài nhát, m.á.u chảy đầm đìa trông vô cùng thê thảm. Tuệ Trí nghĩ thầm không thể tiếp tục kéo dài tình trạng này, sớm muộn gì cũng mất m.á.u quá nhiều mà chết. Y hô lớn một tiếng “về phòng!”, quay đầu chạy vào trong hành lang. Ngô đạo hữu theo sát phía sau, hai người dốc hết sức chạy nhanh về phòng khách, khóa chặt cửa lại.
“Trời ạ, thật đáng sợ!” Ngô đạo hữu thở hổn hển, thấy Tuệ Trí đang chuyển đồ chặn sau cửa, y cũng vội vàng giúp đỡ.
Rất nhanh những người gỗ kia liền đuổi tới ngoài cửa, vừa c.h.é.m vừa đá vào cánh cửa, động tĩnh vô cùng lớn. Cũng may cánh cửa khá dày, bên trong lại được chặn bằng tủ, bọn chúng không thể phá cửa mà vào, hai người cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chẳng hay Thẩm đạo hữu giờ ra sao?” Ngô đạo hữu lẩm bẩm: “Hẳn là sẽ tới cứu chúng ta.”
Tuệ Trí đi tới bên cửa sổ, kéo rèm nhìn ra bên ngoài. Đập vào mắt y lại là một gương mặt người giả dán sát ô cửa kính. Bên ngoài không biết từ lúc nào đã có giấy nhân, đang trừng trừng nhìn vào trong cửa sổ. Y cau mày lui về phía sau hai bước, tên người giả kia ghé tay lên khung cửa sổ, móng tay sắc nhọn cứa mạnh vào mặt kính, tạo thành âm thanh chói tai xuyên thấu căn phòng, khiến người nghe buốt óc nhức tai.