Tiểu Giao Nhân Bị Bạo Quân Nghe Thấy Tiếng Lòng - Chương 65.2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 12:12
Thấy rõ nếu mình không đáp ứng, Tông Chính Tiêu chắc chắn sẽ không buông tha, Nhung Âm chỉ đành gật đầu đồng ý.
Thế là đêm đến, Nhung Âm lặng lẽ dùng một mảnh vải buộc một tay mình lên cột giường, xem như một trận chiến đánh cược vì tôn nghiêm.
Sau đó…
Sau đó nửa đêm, y rất có tôn nghiêm mà tự mình tháo vải ra, mơ mơ màng màng trèo lên người Tông Chính Tiêu, lại tự nhiên mà nằm sấp xuống, trực tiếp coi người ta như gối ôm với nệm ngủ.
Tông Chính Tiêu vốn chưa hề ngủ, đang đợi y qua, thấy vậy lập tức vỗ mấy cái lên m.ô.n.g y, đánh tỉnh người.
“Sự thật rành rành trước mắt rồi ngươi không thể chối cãi được nữa đâu.” Tông Chính Tiêu gối đầu lên tay, ung dung mà nhìn Nhung Âm.
Nhung Âm tỉnh rồi nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Y tiếp nhận sự thật rằng mình nửa đêm bò lên giường Tông Chính Tiêu, nhưng lại không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết theo bản năng đưa tay về phía Tông Chính Tiêu: “Ôm ta, ngủ.”
Tông Chính Tiêu cố nhịn không động đậy.
Nhung Âm nổi tính khi vừa ngủ dậy, khóe miệng trề xuống, mắt lập tức đỏ hoe.
“Đồ xấu xa, Tông Chính Tiêu không ôm ta ngủ, ghét ngươi.”
Tông Chính Tiêu: “…Cái này lại thành lỗi của ta?”
Nhung Âm giọng cực kỳ đáng thương: “Buồn ngủ quá, buồn ngủ…”
Tông Chính Tiêu: “…”
Hắn đành thỏa hiệp, đưa tay ôm Nhung Âm vào lòng. Nhung Âm thuận thế rúc mặt vào vai hắn, giọng lại vui vẻ trở lại.
“Ông xã tốt nhất, thích ông xã.”
Tông Chính Tiêu ôm Nhung Âm trở về giường, vẫn không hiểu: “Ông xã là có ý gì?”
Nhung Âm: “zzzz~”
“…” Tông Chính Tiêu, “Ngươi đúng là tiểu tổ tông của ta.”
Vừa nói vừa kéo chăn mỏng đắp lên hông hai người, chỗ nào cũng có thể cảm lạnh, chỉ riêng bụng thì không được.
Hôm sau Tông Chính Tiêu tranh thủ lúc rảnh trở lại, hỏi Nhung Âm: “Tối qua ngươi gọi ta là ‘ông xã’, ‘ông xã’ là có ý gì?”
“Phụt!” Nhung Âm phun cả ngụm trà băng quả ra, suýt nữa thì sặc đến ho khan.
“Tối qua ta thật gọi ngươi như vậy?” Nhung Âm khó tin hỏi.
Tông Chính Tiêu: “Ngươi không gọi thì làm sao biết được cách xưng hô đó, vậy rốt cuộc là có ý gì?”
Ánh mắt Nhung Âm nhìn loạn khắp nơi: “Không có gì, chỉ là cách xưng hô bình thường thôi.”
Tông Chính Tiêu bỗng nhiên gọi một tiếng:“Ông xã.”
“Phụt… khụ khụ khụ…” Vốn định uống trà trái cây để trấn định, Nhung Âm lần này thật sự bị sặc đến ho dữ dội.
Tông Chính Tiêu chắc chắn: “Chắc chắn không phải cách xưng hô bình thường. Để ta nghĩ xem, nếu đã khiến ngươi phản ứng như vậy, thì hẳn là rất thân mật, kết hợp với mối quan hệ giữa ta và ngươi hiện tại, nếu ta đoán không sai, thì có lẽ nó mang ý nghĩa giống như ‘phu quân’.”
Nhung Âm không nói gì, Tông Chính Tiêu biết hắn đã đoán đúng.
Tông Chính Tiêu khẽ cười: “Cách các ngươi xưng hô cũng thú vị thật, ‘phu quân’ thì đối lại là ‘nương tử’, vậy ‘ông xã’ thì đối lại là gì?”
“Ta không biết.” Nhung Âm gần như trả lời ngay lập tức.
Nhung Âm cũng không rõ vì sao, lúc y tỉnh táo, mấy cách xưng hô như “phu quân”, “bé cưng”, “ca ca” vân vân, y đều có thể gọi Tông Chính Tiêu mà mặt không đỏ tim không loạn. Nhưng riêng hai chữ ‘ông xã’ kia, y thế nào cũng không thể thốt ra được.
Tông Chính Tiêu giữ người trong lòng, giữ lấy cằm y, chăm chú nhìn vào mắt, gằn từng chữ: “Thật sự không biết?”
Nhung Âm theo bản năng nhìn sang chỗ khác: “Không biết.”
Hai người giằng co, Tông Chính Tiêu nhất quyết muốn có đáp án, Nhung Âm thì không muốn trả lời.
Một lúc lâu sau, vẫn là Tông Chính Tiêu chọn buông tay trước.
“Thôi, ngươi không muốn nói, ta không ép.”
Nhung Âm hồ nghi Tông Chính Tiêu từ bao giờ mà lại rộng lượng thế?
Sự thật chứng minh, Tông Chính Tiêu không phải người rộng lượng.
Bởi vì đêm đến, hắn cố ý lùi lại thời gian trở về giường chung gối một ngày, đợi Nhung Âm nửa đêm lại bò lên giường mình, mới nhẹ giọng hỏi: “Ngươi gọi ta là ông xã, vậy ta nên gọi ngươi là gì?”
Nhung Âm: “…bà xã.”
Nhìn biểu cảm hắn, Tông Chính Tiêu nhướng mày: “Ngươi đang tỉnh táo.”
Nhung Âm: “…”
Bị vạch trần rồi!
Tông Chính Tiêu: “Biết ta đêm nay sẽ hỏi, nên dứt khoát giả ngốc, nhân cơ hội trả lời? Vậy tại sao ban ngày không nói thẳng với ta?”
Nhung Âm cúi đầu, ngón tay xoắn lấy vạt áo: “Vì… không giống nhau.”
Tông Chính Tiêu ghé sát tai Nhung Âm, thấp giọng hỏi: “Không giống chỗ nào, hửm, bà xã?”
Hai chữ cuối vừa thốt ra, Nhung Âm toàn thân run rẩy, da gà nổi khắp người.
Tông Chính Tiêu cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa đang khẽ co rúc trong n.g.ự.c mình, hơi kinh ngạc: “Ngươi thật sự rất thích cách xưng hô này?”
Nhung Âm mặt đỏ rần, vặn vẹo người, cắn ngón tay cúi mắt, giọng nhỏ như muỗi: “Bởi vì… là ngươi gọi.”
Tông Chính Tiêu khựng lại một nhịp, giây tiếp theo liền nâng mặt Nhung Âm lên, hôn mạnh xuống.
Nhung Âm giơ tay ôm cổ hắn, cũng đỏ mặt đáp lại.
Cuối cùng hai người lảo đảo trở về giường lớn. Tông Chính Tiêu đối mặt dùng chân giữ lấy Nhung Âm, mỗi lần giao hoà đều ép y phải nhìn thẳng vào mắt mình, không cho y dời mắt.
Đến lúc mấu chốt, hắn bóp chặt mệnh môn của Nhung Âm, buộc y phải thốt ra cách xưng hô kia.
Giọng Nhung Âm đã mang theo nức nở, tay nắm lấy cổ tay Tông Chính Tiêu, mắt ứa lệ cầu xin hắn cho mình phóng thích.
“Mau gọi.” Tông Chính Tiêu vừa nói vừa dùng ngón tay khẽ vuốt.
Nhung Âm kêu khẽ một tiếng, thở dốc hồi lâu mới hoàn hồn lại, nức nở gọi hắn: “Ông xã…”
Chữ chưa dứt, Tông Chính Tiêu lại lần nữa cắn lên môi y, đồng thời gọi một tiếng: “A Âm, bà xã à.”
Hai người cùng lúc như được ánh sáng trắng bao phủ, sau đó mồ hôi nhỏ giọt, ôm chặt lấy nhau.
Từ giây phút đó, hai từ này cũng trở thành từ mẫn cảm của Tông Chính Tiêu.
Sau khi ăn uống no đủ, Tông Chính Tiêu ôm lấy Nhung Âm người đầy mồ hôi lại buồn ngủ mơ màng, mang y vào bồn nước ngâm một lát sau đó lau khô thân thể, ôm y lên giường khô ráo, hai người cùng nhau chìm vào giấc ngủ.