Tiểu Phu Quân Nhà Nông Ngọt Ngào Một Chút - Chương 48
Cập nhật lúc: 08/12/2025 02:07
Hiện giờ y cũng được coi là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng, nàng nhìn thấy y đi cùng cô gái khác mà không hề tức giận, không hề ghen tuông chút nào sao?
Đô Vân Gián đưa tay sờ lên mặt mình. Hiện tại y đúng là vẫn còn chút non nớt, chưa trổ hết nét, nhưng cũng không đến nỗi tệ, sao lại không có sức hấp dẫn với nàng chút nào!
Mưa đêm kéo dài đến sáng hôm sau vẫn không có ý định ngừng lại. Đêm qua La Tuy Tuệ đã tỉnh giấc một lần, khiến hôm nay nàng ngủ quên. Đô Vân Gián đã dẫn La Thập Nguyệt sớm đến thư viện rồi. Gió lớn mưa gấp, nàng cũng không thể đến quán ăn. Ăn sáng xong, nàng liền theo Yên Chi làm công việc kim chỉ.
Yên Chi có tài may vá thêu thùa cực khéo, hoa cỏ uyên ương nàng thêu đều sống động lạ thường. La Tuy Tuệ nhìn thấy vô cùng tâm động, liền lấy ra luyện tập. Yên Chi đứng bên cạnh chỉ dạy, sau khi bị đ.â.m kim vào tay N lần, La Tuy Tuệ cuối cùng cũng nắm được chút mánh khóe. Yên Chi không ngớt lời khen La Tuy Tuệ thông minh.
"A tỷ, chúng ta về rồi." Nghe tiếng, La Thập Nguyệt và Đô Vân Gián đang thu ô ngoài cửa, La Sinh đi theo phía sau. Y phục của mấy người đều ít nhiều bị ướt.
"Sao lại về nhanh thế?" La Tuy Tuệ ngờ vực, bọn họ ra ngoài chưa được một canh giờ mà.
"Trời mưa quá lớn, Sơn trưởng và phu t.ử lo sợ xảy ra chuyện, nên cho nghỉ vài ngày, chờ mưa tạnh rồi sẽ khai giảng lại." Đô Vân Gián kéo tay áo, vặn một cái là nước chảy ròng ròng. La Tuy Tuệ liền vội vàng sai mấy người đi thay y phục sạch sẽ. Yên Chi cũng buông việc đang làm để đi nấu nước gừng.
La Thập Nguyệt vừa thay y phục xong, La Tuy Tuệ đã bưng chén nước gừng do Yên Chi vừa nấu tới. Đô Vân Gián vô cùng tự giác cầm chén nước gừng lên uống. La Thập Nguyệt nhìn chén canh bốc hơi thì cau mày, nhìn La Tuy Tuệ mặt mày khổ sở nói: "A tỷ, đệ không bị dính mưa nhiều, không uống có được không?"
La Thập Nguyệt có một tật xấu là kén ăn, không thích ăn gừng. La Tuy Tuệ bị dáng vẻ khổ sở thâm sâu của đệ ấy chọc cười: "Giờ trời đã trở lạnh, uống chén này có thể phòng ngừa phong hàn. Ngày thường không ăn thì thôi, nhưng nước gừng này nhất định phải uống."
Thấy chống cự vô ích, La Thập Nguyệt không tình nguyện nhận lấy chén canh, liên tục hắt hơi mấy cái, mặt nhăn như khổ qua lề mề uống hết.
Đô Vân Gián nhìn trận mưa lớn không ngớt, cau mày thật chặt. Trận hồng thủy kiếp trước sắp tới rồi. Mấy ngày trước, y đã gửi thư cho Tri phủ, nghe Triệu Hạc Linh nói Triệu Tri phủ đang gia cố đê điều, khơi thông sông ngòi, chắc hẳn là đã đọc thư của y.
Tuy nhiên, lần đại vũ này nơi chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất không phải An Minh phủ, mà là Thái Vân quận. Y không biết bức thư y gửi tới Thái Vân quận có tác dụng hay không.
La Tuy Tuệ thấy Đô Vân Gián nhìn màn mưa xuất thần, cũng có chút lo lắng. Trận mưa lớn thế này, những vùng đồi núi e rằng sẽ có lở đất và lũ quét. "Không biết trận mưa này còn kéo dài bao lâu nữa?"
Chốc lát, chỉ nghe Đô Vân Gián trầm giọng nói: "E rằng sẽ không ngắn đâu. Cứ mưa thế này, bá tánh lại phải lưu lạc khắp nơi mất thôi."
La Tuy Tuệ thở dài một tiếng, đúng vậy, bất kể triều đại nào, dù là thiên tai hay nhân họa, người chịu khổ vẫn luôn là bá tánh vô tội.
Quả nhiên, đúng như Đô Vân Gián dự đoán, mưa lớn cứ ngắt quãng kéo dài liên tục ba ngày mới dần nhỏ lại, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tạnh hẳn. La Tuy Tuệ mê mẩn luyện thêu, mấy ngày nay cứ rảnh là theo Yên Chi học hỏi. Đô Vân Gián thì dẫn La Thập Nguyệt luyện chữ, thỉnh thoảng cũng theo La Sinh học vài chiêu hoa quyền tú thoa.
La Tuy Tuệ nghe tiếng mưa tí tách không ngừng, tâm trạng bỗng nhiên phiền muộn, ngón tay bị kim đ.â.m mấy lần, chảy cả máu. Nàng mút ngón tay, từ xa đã thấy Kiều Thất đi tới.
"Phu nhân, tửu lầu xảy ra chuyện rồi!"
Nghe Kiều Thất kể rõ ngọn nguồn, La Tuy Tuệ vẫn kinh ngạc một lát. Chuyện này rõ ràng là có kẻ đang nhắm vào Vân Thủy Cư.
Hóa ra, mấy ngày nay nàng không tới Vân Thủy Cư, liên tiếp có mấy người ăn uống bị đau bụng, đòi bồi thường và gây rối. Tất cả đều bị chưởng quỹ xoa dịu. Càng ngày càng nhiều lần như vậy, chưởng quỹ cũng nhận ra có điều bất thường, sai người đi dò la mới biết, có kẻ ghen ghét Vân Thủy Cư, vì mối quan hệ với Triệu Hạc Linh nên không dám trực tiếp gây sự, bèn dùng chút thủ đoạn nhỏ sau lưng.
Khi La Tuy Tuệ và Kiều Thất đội mưa đến Vân Thủy Cư, chưởng quỹ mặt mày đau khổ đón nàng: "Đông gia, người xem, hôm nay lại có hai người nữa. Phải làm sao đây?"
Chưởng quỹ cũng vô cùng bất lực. Mấy ngày nay đã xuất hiện mấy vụ rồi, nào là tiêu chảy, buồn nôn ói mửa, nổi ban, đủ loại trò ma quỷ. Ban đầu ông ta cứ nghĩ là do nguyên liệu, đã âm thầm điều tra rất lâu, đồ của quán mình không có vấn đề gì. Số lần xảy ra nhiều, ông ta mới tỉnh ngộ, hóa ra là do Vạn Hương Lâu giở trò quỷ. Không chỉ Vạn Hương Lâu, mà còn có các tửu lầu khác ghen ghét chuyện làm ăn của quán, muốn lôi kéo người, dùng tiền bạc mua chuộc đầu bếp của họ để học trộm nghề. Nhưng may mắn Đông gia đã có tiên kiến, nhiều loại gia vị đều là độc quyền, đầu bếp không có công thức, nên bọn chúng không thể làm gì được.
"Hôm nay hai người này bị làm sao?" La Tuy Tuệ cau mày, nhìn màn mưa rả rích ngoài cửa sổ, có chút đau đầu.
Chưởng quỹ kéo suy nghĩ lại, thành thật trả lời: "Một người nổi ban, một người đau bụng tiêu chảy, cứ la hét ầm ĩ mãi, làm mấy lượt khách đều bị quấy rầy bỏ đi rồi."
Không đợi La Tuy Tuệ đặt câu hỏi, đã nghe thấy tiếng Triệu Hạc Linh vang lên dưới lầu: "Kẻ nào, dám đến địa bàn của tiểu gia mà gây rối?"
La Tuy Tuệ ra hiệu Kiều Thất dẫn Triệu Hạc Linh lên. La Tuy Tuệ không ngờ Đô Vân Gián cũng có mặt. Triệu Hạc Linh vừa lên đã rót một chén trà nóng uống cạn: "Tình hình gì đây?"
Chưởng quỹ thuật lại đầu đuôi câu chuyện một lần. Triệu Hạc Linh cười lạnh một tiếng: "Trò mèo vặt vãnh. Vân Gián huynh, huynh nói xem nên làm thế nào?"
Đô Vân Gián đã hiểu rõ ngọn ngành, nghe tiếng rên rỉ dưới lầu vọng lên. Chuyện này rõ ràng là có người muốn phá hoại việc làm ăn của Vân Thủy Cư. Cách trực tiếp nhất là giải họ lên quan phủ, tìm đại phu đến khám nghiệm, tốt nhất là tìm được bằng chứng họ nhận hối lộ từ Vạn Hương Lâu.
Y không trực tiếp trả lời câu hỏi của Triệu Hạc Linh, mà ngước mắt nhìn La Tuy Tuệ đang suy nghĩ bên cạnh: "Nương t.ử nghĩ nên xử lý ra sao?"
La Tuy Tuệ đã xem qua thực đơn của hai người đó, nàng nghi ngờ một người bị dị ứng, một người do tỳ vị hư hàn, không thể ăn cay dẫn đến viêm ruột, đau bụng tiêu chảy. "Dù chúng ta trong lòng đã rõ, nhưng bọn họ quả thực có triệu chứng rõ ràng. Ta nghĩ trước tiên nên mời một đại phu tới khám xem triệu chứng của hai người này rốt cuộc là do đâu mà ra. Sau đó tra hỏi bọn họ và người nhà một phen, nhất định sẽ có lúc khẩu cung không khớp. Nếu không được nữa, thì giải lên quan, cáo buộc họ tội lừa đảo."
"Ta đồng ý với ý kiến của Nương tử." Đô Vân Gián khẽ cười. Suy nghĩ của họ trùng hợp. Mọi người không ai có ý kiến gì, liền chia nhau hành động. Đại phu nhanh chóng được mời đến.
Chẩn đoán sơ bộ, một người bị dị ứng, một người do ăn cay gây viêm ruột. Lão đại phu vừa dứt lời chẩn đoán, người đàn ông mặt đầy ban chẩn tỏ vẻ phẫn nộ: "Nói bậy! Rõ ràng là Vân Thủy Cư này dùng nguyên liệu không sạch sẽ, hại hai chúng ta! Ta đây từ nhỏ ăn đủ ngũ cốc tạp lương, từng ăn qua biết bao nhiêu tửu lầu, chưa từng bị triệu chứng như thế này. Chỉ riêng đến Vân Thủy Cư của bọn họ là ta lại nổi đầy ban chẩn. Mọi người xem đi, còn tìm cả đại phu tới hòng lừa gạt khách!"
