Tiểu Phu Quân Nhà Nông Ngọt Ngào Một Chút - Chương 78

Cập nhật lúc: 08/12/2025 02:11

Nhìn bóng dáng biến mất trong màn đêm, Đô Vân Gián trong lòng hơi trầm buồn, nàng rốt cuộc đối với chàng là ý gì đây?

Bốn năm này, nàng quả nhiên như lúc đầu đã ước định, không hề vượt quá nửa phần lễ nghi, lại còn cung cấp ăn mặc cho chàng đi học, không thể nói là không chu đáo.

Chẳng lẽ thật sự như nàng nói, coi mình là đệ đệ?

Nghĩ đến đây, Đô Vân Gián liền buồn bực, hắn mới không cần làm đệ đệ của nàng đâu!

Năm sau chính là năm thứ năm đã ước định!

Đô Vân Gián nhìn ngọn đèn lồng đung đưa trong gió đêm, thái dương một trận đau nhức.

Thật đau đầu!

La Tuy Tuệ quấn áo choàng một đường chạy trối c.h.ế.t, quay về phòng, hơi nóng trên mặt vẫn chưa tan đi, nàng nâng khuôn mặt nóng bừng lên, vội vàng hít thở sâu mấy hơi.

Nhìn mình trong gương mặt đỏ tai hồng, tự nói: “Không phải chỉ là khoác một chiếc áo choàng, đến mức phản ứng lớn như vậy sao?”

Nàng nhắm mắt lại, cảm thụ được độ ấm trên mặt, loại cảm giác này quả thật không bị mình khống chế, nàng cũng muốn bình tĩnh tự nhiên, ưu nhã đoan chính, nhưng mà không cách nào tự khống.

……

Sau khi vào đông, thời tiết thường xuyên âm u, ít thấy ánh mặt trời, hơn nữa gió tuyết khá nhiều.

Ngày này tuyết hoa bay lả tả, Triệu Hạc Linh dẫn theo mấy người ở lầu trên ăn lẩu, tiếng cười nói của cả đoàn người lớn đến nỗi lầu dưới cũng có thể nghe thấy.

La Tuy Tuệ thành thạo gảy bàn tính, chưởng quầy ở một bên lật sổ sách, trong chậu lửa dưới chân, than hạt thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng nổ lách tách. Trong đại sảnh, chỗ ngồi chật kín, mọi người bàn luận xôn xao, hoặc nói, hoặc cười.

Trong đó một người nói: “Các ngươi có biết bạn học họ Tống kia ở thư viện trước kia, sau này sợ rằng không còn hi vọng vào con đường làm quan nữa.”

Một người khác nói: “Ồ, lời này nói thế nào?”

Người kia nhìn quanh rồi thì thầm: “Nghe nói không lâu trước bị người ta đ.á.n.h gãy chân.”

Mấy người im lặng một lát, hiểu ra gật đầu. Triều đại này quy định, người tàn tật không thể nhập triều làm quan. Tống Nhân Kiệt nay đứt chân, tự nhiên là không còn hi vọng làm quan.

Một người khác lại nói: “Vậy thật đáng tiếc, nghĩ lúc trước hắn cũng là người tài hoa hơn người, bây giờ, ai…”

Mọi người nói xong, nâng chén cùng uống.

La Tuy Tuệ len lén nghe lọt vào tai, chỉ cảm thấy người kia tâm địa bất chính, nhận lấy kết quả này cũng là đáng đời.

Thời gian vội vàng qua đi, sau Tết Nguyên Đán, La Tuy Tuệ liền từ biệt Liễu Vãn, cùng Đô Vân Gián cùng nhau nam hạ, tiến về kinh đô, chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân.

Do nhân tố nam hạ không xác định, La Tuy Tuệ liền đem người hầu trong phủ cho nghỉ bớt, chỉ để lại mấy người bồi tiếp La Thập Nguyệt. La Thập Nguyệt thì nhập quân doanh, việc nam hạ chỉ do lão Trình một nhà và Yên Chi cùng đi.

Một đoàn người hùng hậu đi hơn nửa tháng, ngày này trời dần tối liền tại thị trấn gần đó tìm một cái khách điếm ở lại.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, La Tuy Tuệ ngồi dậy, đầu óc choáng váng.

Mấy ngày nay luôn như vậy, đêm ngủ không yên giấc, trong mơ kỳ quái, chờ tỉnh lại lại không nhớ rõ đã mơ thấy cái gì, thêm vào nguyên nhân chạy lộ, quấy rầy làm nàng cả người gầy đi một vòng lớn.

Yên Chi nhìn xem quầng thâm dưới mắt La Tuy Tuệ, đau lòng không thôi, gần đây chạy lộ quá gấp, phu nhân thân thể có chút ăn không tiêu, cả người đều vô tinh thần.

Yên Chi chải đầu tóc dài của La Tuy Tuệ, nhìn xem người nheo mắt ngủ gật trong gương, “Phu nhân, không bằng cùng công t.ử thương lượng, nghỉ ngơi hai ngày nữa rồi hãy tiếp tục lên đường, người cứ như vậy e rằng thân thể sẽ không chịu nổi.”

La Tuy Tuệ miễn cưỡng mở to mắt, ngáp một cái, lông mi bị nước mắt thấm ướt, trong mắt mờ mịt, “Không cần, ta chỉ là không ngủ ngon, không trở ngại gì.”

“Hiện giờ thời gian không còn nhiều, hơn nửa tháng nữa chúng ta sẽ đến nơi, giờ đã là tháng Hai rồi, đợi đến kinh đô thì cũng giữa tháng, tính toán đầy đủ thì còn một tháng rưỡi nữa là đến kì thi khoa cử của tướng công, không thể chậm trễ nữa.”

Yên Chi cũng biết thời gian cấp bách nên không nói nhiều nữa. Một đoàn người nghỉ ngơi xong liền lại bắt đầu lên đường.

Mùng Sáu tháng Hai là sinh nhật của La Tuy Tuệ.

Đô Vân Gián phân phó cả đoàn nghỉ ngơi hai ngày rồi sẽ tiếp tục lên đường. Ban đêm chàng đi xuống nhà bếp nấu một bát mì trường thọ.

La Tuy Tuệ vì chuyện đi đường mệt mỏi không chịu nổi, chỉ chờ ăn cơm tối xong là ngã đầu ngủ.

Cho đến khi Đô Vân Gián bưng một bát mì đến, La Tuy Tuệ mới ý thức được, hôm nay là sinh thần của mình.

Mấy năm ở đây, mỗi năm La Thập Nguyệt và Đô Vân Gián đều nấu cho nàng một bát mì trường thọ.

Nói ra cũng thật khéo, nàng không chỉ trùng tên với nguyên chủ, mà sinh nhật cũng không chênh lệch là bao. Nguyên chủ sinh mùng Sáu, nàng sinh mùng Bảy.

Nàng nhớ rõ bà nội nàng đã từng nói, nàng sinh vào khoảng mười hai giờ đêm.

Chỉ cách mùng Sáu có mấy phút, cho nên ở đây nàng cũng không rối rắm nhiều, sinh nhật vẫn luôn ăn vào mùng Sáu.

Bát mì Đô Vân Gián bưng tới vẫn còn bốc hơi nóng, bên trong có một quả trứng luộc, bên trên rắc mấy cọng hành hoa, nhìn qua rất đơn giản, nhưng lại khiến người ta có khẩu vị.

“Nương tử, sinh thần an khang.”

La Tuy Tuệ vui vẻ tiếp nhận bát mì, sự mệt mỏi mấy ngày lập tức tan thành mây khói, “Khó cho ngươi còn nhớ, đa tạ tướng công.”

Đô Vân Gián cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn La Tuy Tuệ ăn mì, “Mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc, nương t.ử vất vả rồi. Ta dự định ở đây dừng chân hai ngày, rồi sẽ tiếp tục lên đường.”

La Tuy Tuệ húp một ngụm mì, “Chuyện này, có làm trễ nải thời gian của ngươi không?”

Tiểu nhị khách điếm đưa thêm thức ăn tới, Đô Vân Gián lần lượt bày các món lên, lắc đầu nói: "Không sao đâu."

"Vậy thì tốt." La Tuy Tuệ tiếp tục ăn mì, nhìn tiểu nhị sắp lui ra nói: "Xin làm phiền ngươi đưa một vò rượu lên đây."

Tiểu nhị đáp lời rời đi. Đô Vân Gián lấy làm khó hiểu, La Tuy Tuệ ngày thường hiếm khi uống rượu, hầu như không chạm đến giọt nào, cớ sao hôm nay lại muốn gọi rượu.

"Nương t.ử vì lẽ gì muốn uống rượu?"

"Gần đây trên đường mệt mỏi, đêm lại nằm mộng nhiều nên ngủ không yên giấc. Nhân việc mai không phải đi đường, ta muốn uống chút rượu, xem liệu có thể ngủ một giấc thật ngon không." La Tuy Tuệ vừa ăn mì vừa cười.

Đô Vân Gián gật đầu, hai người không nói thêm gì nữa, yên lặng dùng bữa. Chẳng bao lâu, tiểu nhị đã đưa rượu tới: "Hai vị, rượu của ngài đã đến, xin cứ dùng từ từ."

La Tuy Tuệ rót cho mỗi người một ly, đưa cho Đô Vân Gián: "Hôm nay là sinh thần của ta, Tướng công hãy cùng ta nhấp vài chén."

Rượu có vị thanh nhạt, xem ra nồng độ không cao, La Tuy Tuệ bèn uống thêm vài chén. Thật ra tửu lượng của nàng không tệ, nên vài chén vào bụng cũng không thấy phản ứng gì.

La Tuy Tuệ nâng chén: "Mọi người đều nói ước nguyện trong ngày sinh thần sẽ rất linh nghiệm. Vậy hôm nay ta nguyện Tướng công sau này đề danh bảng vàng, đỗ đạt Trạng nguyên, công danh sự nghiệp hanh thông."

Đô Vân Gián mỉm cười nhạt: "Xin mượn lời tốt lành của nương tử."

Hai người cứ thế nâng chén giao bôi, một vò rượu đã vơi đi quá nửa. Sắc mặt La Tuy Tuệ đỏ au, ánh mắt mơ màng, đã có vài phần men say. Đô Vân Gián cũng cảm thấy hơi choáng váng.

Thấy nàng còn muốn rót rượu, Đô Vân Gián vội vã ngăn lại: "Nương tử, không thể uống nữa. Nàng đã say rồi."

La Tuy Tuệ ngẩng đầu lên, khóe mắt đỏ ửng, lắc đầu phản đối: "Không hề. Rượu này nồng độ không cao."

Nàng ợ một cái rồi tiếp tục nói: "Còn chưa bằng cái loại cocktail ta từng uống kia! Cái lần trước ta uống, chỉ một ly, đúng một ly thôi là ta đã thấy choáng váng rồi. Lần này, chàng xem, ta vẫn ổn mà."

Mặc dù không biết cocktail mà nàng nói là loại rượu gì, Đô Vân Gián thấy nàng nói chuyện đã bắt đầu líu lưỡi, bèn giật lấy chiếc chén trong tay nàng: "Không thể uống nữa. Uống thêm sẽ say mềm, ngày mai sẽ không được khỏe."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.