Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 195: Thật Sự Dám Làm
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:15
Mục đích Tô Chước vào Điện Đối Chiến là để khiêu chiến Võ bảng trong Điện Đối Chiến, nhưng Võ bảng vẫn chưa đến giờ mở.
Tùy Thuận Đả muốn đi đánh trận linh tinh nhưng linh tinh chiến cũng chưa mở.
Tô Chước không muốn rời khỏi Điện Đối Chiến để tiếp tục luyện thể nhàm chán, thế là dứt khoát theo Tùy Thuận Đả đi mua nguyên liệu luyện khí.
Tùy Thuận Đả thuận miệng hỏi: "Ta đi chợ đen, ngươi dám đi không?"
Tô Chước còn chưa kịp trả lời, nàng ta đã bổ sung: "Quên mất, ngươi chắc chắn dám rồi."
Tô Chước: "Chợ đen thì sao?"
Sư huynh cũng chưa từng dặn nàng không được đến chợ đen.
Tùy Thuận Đả: "Chỉ là có thể g.i.ế.c người đoạt hàng thôi, không có gì đâu."
Tô Chước tiếp thu rất tốt: "Sao lần trước không rủ Nam Phổ Minh ra chợ đen đánh một trận luôn?"
Tùy Thuận Đả: "Bọn họ không dám động thủ trong chợ đen, đó là địa bàn của thế lực khác."
Tô Chước cảm thán: "Thật là phức tạp."
Điện Đối Chiến vốn là một tiểu thế giới, nhưng đối với tu sĩ trong Huyền Mông giới, giả tưởng còn lớn hơn cả thực tế, tuy nhiên vẫn có bóng dáng giao thoa của các thế lực trong thực tế.
Khi đến chợ đen, người đến người đi, trên mặt tu sĩ đầy vẻ cảnh giác.
Rất nhiều người nhìn hai nàng bằng ánh mắt kỳ lạ.
Tán tu bình thường nào dám đến đây, chứ đừng nói là hai thiếu nữ trẻ tuổi.
Bước vào một tiệm hàng, Tùy Thuận Đả hỏi mấy món nguyên liệu.
Đối phương lập tức ra giá: "Mười vạn linh tinh, đưa tiền rồi giao hàng."
Tùy Thuận Đả không nói nhiều, trực tiếp giao linh tinh.
Nhận linh tinh xong, người trung niên đứng yên tại chỗ, phất tay: "Các ngươi đi đi, đợi có hàng thì đến lấy."
Tùy Thuận Đả: "Ngươi không có hàng?"
Người trung niên nói như lẽ đương nhiên: "Ta nói có hàng bao giờ?"
Tùy Thuận Đả hơi bất ngờ: "Chưởng quầy của các ngươi đâu?"
Người trung niên: "Tiệm này bây giờ là của ta."
Tùy Thuận Đả giữ bình tĩnh: "Vậy trả linh tinh lại cho ta."
Người trung niên cười nhạt: "Linh tinh gì? Ta có được nhận linh tinh của ngươi đâu."
Tùy Thuận Đả lần này không hề ngạc nhiên, chỉ thở dài: "Thế đạo thật sự quá hiểm ác."
Chú ý đến sự hứng khởi mơ hồ trong mắt thiếu nữ, trong lòng Tô Chước chỉ nhớ lại những lời nàng ta đã nói trước đó.
Chợ đen có thể g.i.ế.c người.
Người trung niên thấy vẻ mặt hai người bình tĩnh, tưởng như đang định tự nhận mình xui xẻo, đắc ý vô lại cười một cái: "Xem như gia dạy cho các ngươi một bài học, cút đi!"
Tùy Thuận Đả ngước mắt nhìn ông ta: "Giết người trong chợ đen không phạm pháp, ngươi không biết sao?"
Người trung niên sững lại.
Lời của nàng ta vừa dứt, trọng kiếm đã rơi vào tay nàng ta.
Người trung niên cười cười, khuôn mặt có vài phần dữ tợn: "Dám động thủ ở đây, phải c.h.ế.t một lần mới chịu tỉnh ra?"
Các nàng đúng là dám thật.
Trước đó, người trung niên chỉ để ý đến việc hai nàng còn trẻ, lại là tán tu, không ngờ hai người căn bản không phải đối thủ mà ông ta có thể ứng phó.
Người trung niên né tránh được mấy lần nhưng bị cả hai kẹp chặt, không còn đường chạy, tức giận tột độ: "Các ngươi dám g.i.ế.c ta? Ngươi có biết người đứng sau ta là ai..."
Thiếu nữ cắt ngang: "Không cần biết, cứ g.i.ế.c đã."
Lời còn chưa nói hết, sát chiêu của trọng kiếm đã c.h.é.m xuống, thân ảnh của người trung niên tan biến.
Tô Chước chậc lưỡi một tiếng.
Chưa thấy ai đi hiến đầu thế này.
Nhẫn trữ vật rơi xuống, Tùy Thuận Đả thuần thục nhặt lên: "Xem thử có bao nhiêu linh tinh nào… Cũng tạm."
Bước ra khỏi tiệm, rất nhiều người đã chú ý đến những chuyện xảy ra bên trong tiệm, ánh mắt kinh hãi.
Tùy Thuận Đả đảo mắt nhìn quanh: "Đi thôi, không ai dám làm ăn với chúng ta nữa rồi."
Tô Chước cực kỳ thích ứng với những tình huống gây sự như thế này: "Xem như ông ta tài trợ ngươi vào nội điện mua nguyên liệu vậy."
Nguyên liệu trong chợ đen rẻ hơn giá bán chính thức của Điện Luyện Khí, nhưng cũng đi kèm rủi ro giao dịch.
Hiện tại, rủi ro và phần chênh lệch giá đều đã chuyển sang phía đối phương.
Ra khỏi chợ đen, Tùy Thuận Đả chia linh tinh cho Tô Chước, cảm thán: "Tên này giàu thật."
"Bình thường ở chợ đen, ai nấy đều lo bị ám toán, không ai giữ nhiều linh tinh bên mình. Có vẻ tên này thực sự có chút bối cảnh."
Tô Chước chớp mắt: "Vừa rồi sao không nghe ông ta nói hết?"
Tùy Thuận Đả: "Nghe xong thì không g.i.ế.c à? Nhỡ ông ta nói ra bối cảnh, ta sợ rồi, chẳng phải sẽ phải chịu thiệt sao, thôi miễn đi."
Tô Chước: "..."
Từng thấy điếc không sợ súng, chứ chưa từng thấy ai cố tình vô tri để khỏi sợ như vậy.
Tùy Thuận Đả: "Linh tinh nhiều quá, ta định quyên góp một phần."
Tô Chước kinh ngạc: "Còn có thể như vậy?"
Tùy Thuận Đả: "Thử nhờ huyền học tích công đức, công đức mà cao, biết đâu Điện Đối Chiến sẽ đại phát từ bi cho ta rèn ra một món thần khí."
Tam quan của Tô Chước bị làm cho thay đổi: "... Được"
Trước khi đến Điện Luyện Khí, hai người vòng đến một ngôi chùa ở ngoại thành để quyên góp.
Trong chùa, khá đông người đến cúng dường.
Từng người đều thành kính đứng trước hồ nước và đại thụ trong chùa, lẩm bẩm khấn nguyện.
Tùy Thuận Đả vừa ra tay là quyên góp một lần hai mươi vạn linh tinh, khiến mọi người xung quanh đều chấn kinh.
Tô Chước không giàu bằng nàng ta, chỉ quyên góp mười vạn.
Dù sao cũng là tiền cướp được, không đau lòng chút nào.
Sau khi hai người rời đi, mọi người xôn xao bàn tán.
"Hai vị này hào phóng như vậy, sao có thể là tán tu?"
"Chưa biết chừng là đệ tử đại tộc, người bình thường như ta chỉ có thể có một thân phận ở Điện Đối Chiến nhưng những cao môn hậu bối thì lại khác!"
"Sao ta lại cảm thấy, tên của hai người này có chút quen mắt?"
"Vị đạo hữu này, ngươi nói đúng rồi, ta cũng thấy quen mắt!"
"Người mà trước đây suýt nữa đánh Nam Phổ Minh tan tành, chính là các nàng đấy, không quen mắt mới lạ!"
"Các nàng không sợ chọc giận thế lực sau lưng Nam Phổ Minh sao?"
"Nói đến đây, ta cảm thấy vị đạo hữu kia nói có lý, nếu các nàng có lai lịch bất phàm, việc ăn tươi nuốt sống Nam Phổ Minh quả thật không phải là vấn đề..."
"..."
...
Về phần luyện khí, Tô Chước rất có hứng thú.
Nàng đi theo Tùy Thuận Đả vào Điện Luyện Khí.
Tùy Thuận Đả trả linh tinh thuê phòng luyện khí, sau đó hai người thẳng tiến vào bên trong phòng.
Trong mắt thiếu nữ ẩn chứa sự phấn khích: "Luyện khí ở đây… Đúng là mải mê chơi bời, vui quá, lại còn tiết kiệm tiền."
"Quy tắc luyện khí trong Điện Đối Chiến có thể làm giả thành thật, nếu không xác định rõ về nguyên liệu, có thể đến đây thử."
Tô Chước cảm thấy mới mẻ: "Vậy chẳng phải rất nhiều Luyện Khí sư đều mê mẩn Điện Đối Chiến sao?"
Tùy Thuận Đả thở dài: "Rất nhiều Luyện Khí sư thích ở trong Điện Đối Chiến bàn luận suông, ví dụ như ca ca ta. Ở đây, Luyện Khí sư tiêu linh thạch nhiều nhất."
Tô Chước: "Điện Đối Chiến thật biết kiếm tiền."
Tùy Thuận Đả: "Đương nhiên, Luyện Khí sư cao giai đều là con cừu béo, giàu đến chảy mỡ… Nhưng quy tắc luyện khí ở đây tuy gần như thật, rốt cuộc vẫn không phải môi trường thật, biến số luyện khí ngoài đời thật sẽ càng nhiều hơn."
"Một khi Luyện Khí sư quen luyện khí trong điện, khi ra ngoài dễ không ứng phó nổi, thế nên ca ta nếu bị phát hiện trầm mê trong Điện Đối Chiến thì sẽ bị đánh, lệnh bài cũng bị tịch thu, chỉ đành nhờ người lấy lệnh bài mới về."
Tô Chước hiểu ra: "Chả trách…” Tứ sư huynh không dùng.
Lúc trước, khi Tứ sư huynh còn ở tông môn, Tô Chước từng xem hắn luyện khí, khi đó, hắn còn dạy nàng luyện một món đồ nhỏ, nàng chỉ lắp ráp linh kiện mà mất cả nửa canh giờ.
Nhưng phòng luyện khí quá nóng, lại không thể giảm nhiệt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả luyện khí, có thể nói là không thích hợp cho con người tồn tại. Cuối cùng, chẳng bao lâu, Thất sư huynh - người chủ động kéo nàng đến xem náo nhiệt đã lôi nàng ra khỏi đó.
Bước vào phòng luyện khí trong Điện Đối Chiến, Tô Chước lập tức hiểu vì sao các Luyện Khí sư thích nơi này.
Trong phòng bày trí trang nhã, lò lửa cháy hừng hực nhưng không hề có cảm giác nóng bức.
Đây chính là phòng luyện khí trong mơ của Luyện Khí sư!