Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 229: Có Cái Ăn Là Được
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:18
Sau khi dọa nạt con Tuyết Yêu ăn no uống đủ, Tô Chước tiếc nuối phát hiện dường như trí thông minh của nó không đủ để suy nghĩ đến những chuyện khác ngoài ăn uống.
Đã là lương thực dự trữ thì phải có dáng vẻ của lương thực dự trữ, Tô Chước bỏ con ch.ó trắng nhỏ vào nồi đã được rửa sạch bằng linh quyết, tránh cho nó chạy lung tung, miệng nồi thì gia cố bằng một linh trận đơn giản.
Ngồi không xa đó, Tô Chước trầm ngâm: "Ta cảm thấy nó không giống Tuyết Yêu."
Tiểu Kiếm: "Nó giống chó tuyết hơn."
Tô Chước im lặng một lát: "Ta không nói là nó không giống chó, ý ta là Tuyết Yêu bình thường không thể thích đồ nóng."
Tuyết Yêu thông thường không thích đồ ăn nóng, không phải vì sở thích mà là vì không thể chịu đựng được, nhiệt độ cao sẽ làm hao tổn tu vi của chúng.
Trong Tuyết Nguyên này, hình như tất cả yêu thú đều là Băng linh căn hoặc Tuyết linh căn. Cách giải thích của giới tu luyện về điều này là các yêu thú trong này đều không liên quan đến thuyết tiến hóa tự nhiên, họ quy tất cả loại yêu thú này vào phạm trù huyết mạch Tuyết Thần.
Tổ tiên của Tuyết Yêu là Tuyết Thần, cũng chính là đại yêu mạnh nhất ở thú vực Bắc Địa.
Nhưng rất ít Tuyết Yêu trong Yêu Tích Tuyết Nguyên sở hữu huyết mạch Tuyết Thần, cùng lắm là thuộc tính linh căn còn coi như hiếm có.
Trong Tuyết Nguyên, có những yêu thú sở hữu huyết mạch Tuyết Thần tinh thuần hơn so với Tuyết Yêu thông thường được gọi là Tuyết Linh thú.
Tô Chước suy nghĩ: "Có khi nào nó là Tuyết Linh thú không?"
Tiểu Kiếm: "Tuyết Linh thú... Ngươi đánh giá nó cao vậy sao."
Tô Chước tùy tay ném một miếng thịt khô về phía nồi, con ch.ó trắng nhỏ lập tức nhanh nhẹn cắn lấy, một lòng một dạ ăn ngấu nghiến: "Khả năng ẩn thân của nó cũng rất lợi hại, ta dùng cả đạo tắc mà cũng không phát hiện ra, chắc chắn là huyết mạch rất mạnh."
"Hơn nữa nó công kích yếu như vậy, thế mà nó lại béo như thế." Tô Chước nói có lý có cứ: "Không phải Tuyết Linh thú thì còn là gì? Chắc chắn là nó có quan hệ họ hàng với Tuyết Thần! Cái sự thiên vị này đã đủ rõ ràng rồi chứ!"
Số lượng Tuyết Linh thú cực kỳ ít, vạn con Tuyết Yêu cũng không sinh ra được một con Tuyết Linh thú.
Một khi sinh ra, cho dù là linh trí hay cảm giác đều hơn hẳn Tuyết Yêu bình thường, có thể phát hiện rất nhiều cơ duyên mà Tuyết Yêu bình thường khó lòng phát hiện.
Tô Chước tìm cả một ngày cũng chỉ có con yêu thú này có vẻ như đã khai mở linh trí.
Có cảm giác của nó ở đây, Tô Chước đi tìm đồ ở những nơi hiểm địa được đánh dấu trên bản đồ cũng coi như có thêm một phần an toàn.
Đêm ở Tuyết Nguyên chỉ có hai canh giờ.
Bên ngoài sơn động, trời nhanh chóng sáng tỏ.
Tô Chước kết thúc minh tưởng, mở mắt ra thì thấy con ch.ó trắng nhỏ đang ngủ say sưa trong nồi.
Nàng đi tới, vớt cả cục lông trắng trong nồi ra: "Dậy mau!"
Tô Chước lay lay một hồi, lông dài xù của Tuyết Linh thú lay động như bồ công anh, nhưng vẫn không tỉnh.
Tô Chước đặt nó xuống đất, một bãi lông trắng nằm trên đất như hôn mê, nếu không phải còn thở, Tô Chước thật sự sẽ cho rằng nó gặp phải chuyện gì bất trắc.
Nghĩ một lát, Tô Chước lấy ra một viên đan dược đặt bên miệng nó.
Nó vô ý thức ngửi ngửi, mở mắt cắn về phía đan dược.
Tô Chước mắt nhanh tay lẹ rụt tay lại.
Con chó trắng nhỏ cắn hụt.
"Đi, chúng ta đi tìm linh nguyên, tìm được cái gì ngon đều có."
Ánh mắt Tuyết Linh thú hoảng hốt: "..."
Chưa bao giờ dậy sớm như vậy.
Thấy nó tỉnh rồi, Tô Chước mở cấm chế ở cửa sơn động.
Gió lạnh lập tức thổi vào, tiếng gió nổi lên ầm ầm.
Lông dài của con ch.ó nhỏ rối bời, bị thổi cho giật mình.
Tỉnh táo lại rồi.
Tô Chước thông báo cho nó: "Một ngày vui vẻ bắt đầu rồi."
Trời sáng lại có thể ra ngoài làm chuyện xấu rồi!
Tô Chước lấy ra ván trượt của mình, chỉ ra bên ngoài: "Dẫn đường, chúng ta đi tìm đồ ăn ngon."
Nghe thấy đồ ăn ngon, Tuyết Linh thú miễn cưỡng có chút hăng hái, chạy vào trong gió tuyết.
Chạy một lát, cục lông dừng lại.
Tô Chước dừng bước: "Chạy đến bên đầm tuyết là có ý gì, muốn cho cá ăn sao?"
Tiểu Kiếm: "Ta đã nói nó không thông minh lắm mà."
Tô Chước thở dài trong lòng: "Người ta biết đầu thai, sinh ra đã là Tuyết Linh thú thì có cách nào."
Tô Chước thật sự có chút nhớ nhung tiểu Tỳ Hưu rồi, nếu không phải giống loài Tỳ Hưu quá nổi bật, mang nó đi tìm bảo vật thật sự rất tốt.
Nàng cũng không ngờ ải đầu tiên của Võ bảng lại đưa nàng vào trong Tuyết Nguyên bị phong bế mấy trăm năm.
So với con Tuyết Linh thú này, thân là thần thú, Tỳ Hưu thông minh hơn nhiều.
Nàng ngồi xổm xuống lấy ra một cây linh thảo: "Ta muốn tìm thứ này."
Nơi linh nguyên ra đời nhất định sẽ có rất nhiều linh thảo mọc cùng, nếu tìm được linh thảo, cho dù không có linh nguyên cũng không tính là lỗ vốn.
Tuyết Linh Thú ngửi ngửi linh thảo, không có ý định ăn.
Một lát sau, nó ba bước quay đầu một lần rời khỏi bờ đầm lầy tuyết.
Linh cơ Tô Chước khẽ động: "Ngươi muốn ăn cá sao?"
Tuyết Linh thú đột ngột quay đầu, dựng thẳng tai lên, phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn.
Tô Chước bắt đầu vẽ bánh: "Tìm được linh nguyên ta bắt cá cho ngươi ăn."
Nếu chỉ dựa vào thần thức thôi thì việc muốn tìm linh thảo trong Tuyết Nguyên rộng lớn không phải là chuyện đơn giản.
Yêu thú nhạy cảm với linh thảo hơn con người, Tuyết Linh thú lại càng như vậy.
So với đường đi tìm linh thảo kiểu rải lưới của tu sĩ, có vẻ Tuyết Linh thú dẫn đường rất có phương hướng.
Không lâu sau, bọn họ đến một khu rừng khô cằn phủ đầy tuyết.
Đuôi Tuyết Linh thú vẫy rất nhanh, vô cùng hưng phấn, càng chạy càng nhanh.
Tìm được rồi!
Tô Chước đến bên sườn núi, trầm mặc.
Mấy chục con vượn trắng khổng lồ nhàn nhã đi tới đi lui bên bờ đầm lầy tuyết.
Linh nguyên… Linh vượn.
Tiểu Kiếm: "Ngươi nói xem có phải linh vượn không."
Tô Chước: "..."
...
Sau hai lần điều chỉnh, cuối cùng Tuyết Linh thú cũng tìm được linh thảo.
Khi bảo vệ linh thảo yêu thú sẽ cố ý che giấu khí tức của linh thảo, phần lớn tu sĩ tìm linh thảo đều phải dựa vào việc theo dõi yêu thú để gặp may.
Nhưng hiển nhiên là Tuyết Linh thú rất quen thuộc nơi này, những hang ổ Tuyết Yêu mà nó tìm được đều trống không.
Tô Chước hái linh thảo rất nhanh.
Chú chó chân ngắn chạy nửa ngày, lại trở về bờ đầm lầy tuyết.
Tô Chước thấy nó dẫn đường từ sáng sớm rất vất vả, lương tâm trỗi dậy, hỏi: "Ngươi thật sự muốn ăn cá này sao?"
Cún con nhìn nàng gật đầu, ánh mắt kiên định.
Tô Chước trầm mặc một lát: "Được thôi."
Tô Chước lấy ra dụng cụ câu cá, nghĩ nghĩ, đổi cần câu thành thiết kiếm.
Tô Chước bấm một pháp quyết, trường kiếm bay ra đ.â.m vào đầm lầy tuyết.
Mặt đầm lầy tuyết yên tĩnh, dập dờn bắt đầu d.a.o động.
Linh lực trong tay Tô Chước thay đổi, một con cá sấu khổng lồ đột nhiên bay ra khỏi đầm lầy tuyết, bị quăng lên mặt đất, rất nhanh đã không còn động tĩnh.
Bắt thì bắt được rồi, làm sao ăn lại là một vấn đề.
Con cá sấu này còn lớn hơn mười con Tuyết Linh thú.
Tô Chước nghĩ nghĩ: "Ngươi từng ăn sashimi chưa?"
Tai Tuyết Linh thú động đậy: "?"
Nếu trước đây để Tô Chước biết có người dùng cá sấu làm sashimi, nhất định sẽ rất kinh ngạc sao lại có món ăn đen tối như vậy.
Nhưng trù nghệ của nàng không cho phép nàng tự do phát huy với những nguyên liệu xa lạ.
Đại tục tức đại nhã, đại giản tức đại phồn… Nguyên liệu cao cấp nhất chỉ cần cách chế biến mộc mạc nhất.
Tô Chước trực tiếp xẻ phần lớn thịt cá sấu cho Tuyết Linh thú ăn, nó rất hài lòng.
Cũng may là nó không kén chọn, có cái ăn là được.