Tiểu Sư Muội Gánh Vác Cả Tông Môn - Chương 124
Cập nhật lúc: 25/12/2025 14:50
Trong lúc truy đuổi, chẳng mấy chốc cả hai đã đến gần chân núi, gần động phủ của Trì Vũ.
Lúc này, A Phiêu đang ngồi trên bậu cửa sổ, hai tay chắp lại, ngẩng mặt lên trời, thành tâm cầu nguyện: "A Di Đà Phật! Bản Phiêu nguyện dùng ba trăm năm vận khí của người đang ngủ trong phòng kia, để đổi lấy một tu sĩ Nguyên Anh cường tráng để thử độc!"
Vừa dứt lời, bỗng thấy một bóng đen từ trên trời lao xuống như sao băng.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang trời, bóng đen rơi thẳng xuống không xa động phủ.
Hiển linh rồi sao?
A Phiêu giật mình, mí mắt giật liên hồi. Nàng ta không chút do dự, trong chớp mắt đã xuất hiện bên miệng hố sâu.
Nhìn thấy trong hố là lão già đầu trọc, nằm hấp hối, A Phiêu không khỏi trợn tròn mắt.
Thật sự là tu sĩ Nguyên Anh!
Ông trời có thể tốt bụng đến mức này sao?
Lời thỉnh cầu vừa nói ra, đã được đáp ứng ngay lập tức!
"Cảm tạ trời đất đã ban ân!"
A Phiêu cảm động đến rơi nước mắt, lập tức quỳ xuống, dập đầu thật mạnh đến hơn mười lần.
Nhận thấy có người đang nhanh ch.óng tiến đến gần, nàng ta lập tức quyết định kéo lão già đầu trọc lên và nhanh ch.óng chui vào động phủ.
Bạch Liên Thánh Cô đuổi đến nơi chỉ thấy một hố sâu hình người trên mặt đất, hoàn toàn không thấy bóng dáng lão Vương đầu trọc đâu.
Bà nhíu mày, lẩm bẩm: "Kỳ lạ, rõ ràng hắn chạy về hướng này, sao lại biến mất được?"
Nhìn thoáng qua động phủ phía sau, kết giới vẫn hoàn hảo, chứng tỏ tên đó không vào được trong này.
Bà đi quanh động phủ tìm một vòng, cuối cùng mất kiên nhẫn: "Thôi vậy, hắn đã bị thương nặng, chắc trong thời gian ngắn sẽ không dám xuất hiện nữa."
Thấy Bạch Liên Thánh Cô đã rời đi, A Phiêu – người nãy giờ ẩn trong bóng tối quan sát – không kìm được bật cười khúc khích, phát ra tiếng cười "geigeigei" quái dị.
Nàng ta kéo lão Vương đang hôn mê, nhanh ch.óng lẻn xuống tầng hầm.
Để đề phòng lão không chịu hợp tác, A Phiêu lập tức phế hết tứ chi của lão, nhét vào một cái hũ lớn, rồi dùng bí pháp phong ấn, chỉ để lộ mỗi cái đầu ra ngoài. ...
Không biết đã qua bao lâu.
"Á! Đau quá!!"
Lão Vương dần tỉnh lại, cơn đau khắp cơ thể khiến lão suýt ngất lần nữa.
Vừa định đứng lên, lão chợt nhận ra mình hoàn toàn không thể cử động!
Chuyện gì đây?
Cúi đầu nhìn, cảnh tượng trước mắt khiến lão sợ đến mức suýt tè ra quần.
Lão phát hiện mình bị nhét trong một cái hũ, bên trên còn dán đầy những lá bùa kỳ lạ.
Không xa đó, một bóng ma đang lượn lờ qua lại, trông cực kỳ đáng sợ.
"Ngươi là cái thứ quỷ quái gì? Mau thả lão t.ử ra! Không thì ta g.i.ế.c sạch cả nhà ngươi!"
Lão Vương đỏ mắt, gào thét giận dữ về phía A Phiêu.
"Geigeigei-"
A Phiêu không động đậy, nhưng cái đầu của nàng ta bỗng quay 180 độ, cổ vặn như dây thừng.
Hành động phi nhân tính này khiến lão Vương sởn da gà, không kìm được mà tè ra quần.
"Yên tâm, từ giờ đây sẽ là nhà của ngươi! Ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt!"
Nói xong, A Phiêu bưng một bát chất lỏng xanh lè, sủi bọt sùng sục đến trước mặt lão.
"Ngươi định làm gì? Muốn làm gì ta?"
Dù đã sợ đến mức tè ra quần nhưng lão Vương vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Ta nói cho ngươi biết, đừng làm bậy! Ta là người của Thiên Độc Trại! Nếu biết điều thì mau thả ta ra, không thì ta sẽ khiến ngươi tan xương nát thịt!"
"Ồn ào thế!"
A Phiêu chẳng thèm quan tâm lão là ai, tiện tay cầm ghế đập vào đầu lão, khiến lão ngất xỉu.
Rồi nàng bóp miệng lão ra, đổ mạnh bát chất lỏng vào họng lão.
Xong xuôi, nàng kéo ghế ngồi, chăm chú quan sát phản ứng. ...
Một đêm trôi qua.
Trì Vũ hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra tối qua, cũng chẳng hay rằng trong động phủ của mình đã có thêm một "vị khách".
Nàng chỉ cảm thấy hôm nay mình vô cùng khoan khoái, tinh thần phấn chấn, thậm chí tu vi cũng tăng lên Trúc Cơ tầng ba.
Thật tuyệt! Ở nhà ngủ cũng có thể mạnh lên!
Trì Vũ bất chợt không muốn ra ngoài nữa.
Nhưng nghĩ đến việc chưởng môn đã đích thân giao nhiệm vụ, nếu không đi, e rằng sẽ lại bị phạt cấm túc.
"Phù-" Nàng vươn vai, nhìn đàn chim đang nô đùa ngoài cửa sổ, tự nhủ: "Một ngày tràn đầy năng lượng nữa! Cố lên nào, Trì cô nương!"
Tự động Diên bản thân xong, nàng bắt đầu thu dọn hành lý.
A Phiêu vừa bận rộn cả đêm xong, nghe thấy tiếng động trong phòng liền vội bước vào hỏi: "Ngươi làm gì mà thu dọn đồ đạc vậy?"
"Ta phải đến Linh Thú Sơn Mạch để xử lý tà tu, e rằng sẽ không về ngay được."
Nói đến đây, Trì Vũ liếc nhìn A Phiêu: "Ngươi có muốn đi cùng ta không?"
Biết nàng ta lâu vậy, Trì Vũ vẫn chưa rõ nàng có bản lĩnh gì.
Nhưng nghĩ lại, dù sao thì làm pháo hôi chắc cũng không thành vấn đề.
