Tiểu Sư Muội Gánh Vác Cả Tông Môn - Chương 134
Cập nhật lúc: 25/12/2025 14:53
Tại khách điếm.
"Chưởng quầy, còn phòng không?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Trì Vũ đang ngồi trước cửa sổ ngắm trăng lập tức phấn khích.
Đúng là nghĩ tới ai thì người đó xuất hiện!
Liên tưởng đến việc ngũ sư huynh đang ở phòng bên cạnh, Trì Vũ càng không giấu được sự háo hức.
Không biết cặp đôi "tình cũ" này gặp nhau sẽ đ.á.n.h nhau, hay... cũng là đ.á.n.h nhau đây?
Chỉ nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi!
Dưới lầu, chưởng quầy lắc đầu, tiếc nuối nói: "Thật xin lỗi, đã hết phòng rồi."
"Sao lại hết rồi?"
Trên đường hỏi khắp nơi, tất cả các khách điếm đều đầy khiến Thanh Tĩnh không khỏi oán trách.
"Chưởng quầy, phiền ngươi nghĩ cách giúp chúng ta! Chúng ta đã mệt mỏi cả quãng đường dài..." Liễu Như Yên cũng biết điều, đưa ra hai khối linh thạch.
"Chuyện này..." Chưởng quầy do dự, liếc nhìn lên tầng trên, nói: "Thật không giấu gì các vị, tầng trên cùng đã bị một vị cao nhân bao trọn, chỉ có ba người, nếu các vị hỏi thử, có lẽ..."
"Chào nhé-"
Không đợi hắn nói hết, Trì Vũ đã từ trên cao vẫy tay, chào hỏi Liễu Như Yên.
Là nàng!
Đồng t.ử của Liễu Như Yên co lại, sắc mặt trầm xuống.
Người trước mặt này tham tiền thế nào, nàng hiểu rất rõ!
Lần trước trong bí cảnh, phí chuộc 10 vạn linh thạch cho mỗi người vẫn còn in sâu trong ký ức của Liễu Như Yên.
Lần này muốn nàng nhường phòng, e rằng lại phải trả một cái giá không nhỏ.
Còn chưa kịp đáp lời, lại có một nhóm người bước vào khách điếm.
Chính là đám người của Huyền Nguyệt Tông.
Ly Nguyệt lập tức nhận ra người đang dựa vào cửa sổ, không nhịn được khẽ gọi: "Trì... Trì Vũ!"
"Hả? Sao không gọi sư tỷ nữa?"
Trì Vũ chống tay lên đầu, cười cợt nhìn Ly Nguyệt: "Chẳng phải trước đây gọi sư tỷ rất thân thiết sao? Lại đây! Gọi lại nghe thử nào!"
Với tư cách một kẻ nịnh nọt, Bạch Thanh Thu lập tức nhảy dựng lên, chỉ tay vào Trì Vũ mà hét lớn: "Tiện tỳ! Nếu không phải họ tên Tống kia lần trước tha cho ngươi một mạng, ngươi sớm đã c.h.ế.t rồi! Vậy mà còn dám kiêu ngạo, thật không biết sống c.h.ế.t!"
"Ngươi đang sủa cái gì thế?"
Nếu là trước đây, có lẽ Trì Vũ còn sợ hắn vài phần, nhưng bây giờ, tên này tu vi vẫn dậm chân tại nửa bước Kim Đan, không hề tiến bộ.
Trong khi nàng đã có "súng" trong tay, lại có sư huynh sư tỷ ở phòng bên cạnh. Cùng lắm bị thương chút m.á.u, sau đó rút kiếm, làm sao phải sợ hắn?
"Tiện tỳ! Lão t.ử nể mặt ngươi lắm rồi! Có giỏi thì xuống đây! Xem ta xử lý ngươi thế nào!" Bạch Thanh Thu gào thét, mắt trợn trừng, không ngừng phun lời cay độc.
Một kẻ thân phận thấp hèn, đến ch.ó cũng không bằng, lại dám ngông cuồng như vậy! Đúng là được đằng chân lân đằng đầu!
"Đồ gà mờ, ngươi định xử ai?"
Bạch Tuyết từ cửa sổ bên cạnh thò đầu ra, bắt chước tư thế của Trì Vũ, nheo mắt hỏi: "Lại muốn bị đ.á.n.h nữa à?"
C.h.ế.t tiệt!
Lại là con đàn bà dữ tợn này!
Chỉ cần nhắc đến là thấy bực! Trận trước bị Bạch Tuyết đ.á.n.h cho nhừ t.ử, đã khiến tâm lý Bạch Thanh Thu gặp vấn đề, tu vi gần đây không hề tiến triển.
Nhìn thấy khuôn mặt này một lần nữa, hắn vừa phẫn nộ, vừa e dè, bởi rõ ràng là không đấu lại nàng.
Khi thấy tình hình giữa các bên căng như dây đàn, dường như sắp đ.á.n.h nhau đến nơi.
Chưởng quầy vội vàng đứng ra dàn hòa: "Ôi chao, chư vị! Hòa khí sinh tài, đừng nóng nảy như vậy! Hay là nghĩ cách giải quyết vấn đề phòng trọ đi!"
Sau đó ông nhìn về phía Bạch Thanh Thu, gượng cười nói: "Thật xin lỗi, phòng còn lại duy nhất là tầng trên, đã bị vị đại nhân này bao hết rồi, nếu các vị muốn ở..."
Trì Vũ liền chen lời: "Cầu xin ta đi! Có lẽ ta sẽ cân nhắc! Nếu không, miễn bàn."
"Trì Vũ! Ngươi đừng quá đáng!" Người luôn im lặng từ nãy là Thẩm Kim Bân, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tức giận quát lớn.
"Hôm nay ta cứ quá đáng đấy! Làm gì được nào?" Trì Vũ ngẩng cao cằm, vẻ mặt đầy thách thức.
Nàng chưa từng quên, trước đây đám người này đã hành hạ nguyên chủ như thế nào.
Lúc nhẹ thì c.h.ử.i bới, lúc nặng thì đ.á.n.h đập.
Những cái tát, cái giẫm đạp lên người nguyên chủ, hoàn toàn không xem nàng là con người. Một cô nương tốt lành, bị hành hạ đến mức trở thành kẻ cam chịu.
Nỗi hận này, đừng hòng quên được! Nàng, Trì Vũ, chính là người thù dai như vậy!
"Được! Đồ tiện tỳ! Ngươi cứ đợi đấy! Sẽ có ngày ngươi phải khóc! Chúng ta đi!"
Bạch Thanh Thu cao ngạo, dĩ nhiên không đời nào chịu cúi đầu trước một nha hoàn rửa chân, dẫn đầu rời đi.
Ly Nguyệt nhìn Trì Vũ một cái, môi khẽ mấp máy, rồi quay đầu đi theo.
Trì Vũ cười nhạt, vẫy tay với bóng lưng mấy người, vừa nói vừa cười như muốn chọc tức: "Đi cẩn thận nhé! Ban đêm đừng để bị chồn vàng tha đi nha!"
