Tiểu Sư Muội Gánh Vác Cả Tông Môn - Chương 163

Cập nhật lúc: 27/12/2025 01:09

Nhìn đóa hỏa liên xanh lam kỳ dị trong tay Ly Nguyệt, Trì Vũ suýt nữa không kìm được hét lên.

Chiêu này... nàng quá quen thuộc rồi!

Đây rõ ràng là bản sao chép của "Phật Nộ Hỏa Liên"!

Chẳng lẽ, nàng ta đã nhận được truyền thừa từ người đàn ông đó?

Đóa hỏa liên xanh lam nhẹ nhàng xuyên qua cơn lốc, phá vỡ không gian, thẳng tiến về phía mãng xà hai đầu.

Trì Vũ có thể nhận ra rõ ràng sự sợ hãi trong đôi mắt to như chuông đồng của mãng xà.

Ngay cả lớp vảy trên người nó cũng đồng loạt dựng đứng lên.

Quả nhiên, uy lực của hỏa liên này đáng sợ hơn ta tưởng!

Không kịp suy nghĩ thêm, Trì Vũ giật phắt chiếc bánh bao trên tay Bạch Tuyết: "Đừng ăn nữa! Mau làm việc đi!"

"Ầm!!!"

Tiếng nổ lớn vang trời rung chuyển cả thung lũng.

Khói bụi mù mịt, đá vụn bay khắp nơi.

Ly Nguyệt phun ra một ngụm m.á.u tươi, lảo đảo lùi về phía sau, cuối cùng ngã ngồi xuống đất.

Chiêu thức này gần như đã vắt kiệt toàn bộ linh lực trong người nàng, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy.

Nàng ta vội rút một viên đan d.ư.ợ.c từ túi trữ vật, nuốt vào điều tức một lát.

Khi bụi mù tan đi, Ly Nguyệt chậm rãi đứng dậy, bước tới kiểm tra hố sâu trước mặt.

Con mãng xà hai đầu đã c.h.ế.t, không thể c.h.ế.t thêm. Một nửa cơ thể bị nổ tung thành mảnh vụn, nửa còn lại co giật liên hồi.

"Ta đã nói rồi, không ai có thể cản được ta!" Ly Nguyệt lướt nhìn nửa xác rắn bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi quay đi.

Mục tiêu của nàng, không phải con mãng xà.

Nhưng khi tiến đến vách đá định hái lấy phần thưởng chiến thắng, nàng ta lại c.h.ế.t sững tại chỗ.

Dưỡng Hồn Thảo... không thấy đâu nữa!

Chuyện này là sao?

Chẳng lẽ mắt ta bị hoa?

Ly Nguyệt dụi mắt, nhìn lại một lần nữa nhưng vẫn không thấy gì.

Dựa vào những vết đất xáo trộn, nàng ta nhanh ch.óng đoán ra: Có kẻ đã lẻn đến trước và hái mất rồi!

"Đáng c.h.ế.t!"

Gương mặt Ly Nguyệt tái mét, đôi tay nàng ta run rẩy. Tiếng gào phẫn nộ vang vọng khắp thung lũng: "Ai? Là ai dám làm chuyện vô liêm sỉ này! Mau cút ra đây!"

Sau bao công sức vất vả đối phó với mãng xà, thậm chí phải dùng đến tuyệt kỹ của mình, cuối cùng lại làm không công cho kẻ khác.

Làm sao nàng ta không tức giận cho được?

Nàng ta lập tức vận thần thức, muốn tìm ra kẻ đã ra tay. Nhưng sau một hồi dò xét, chẳng thu được chút manh mối nào.

Không cách nào trút giận, Ly Nguyệt đành trút toàn bộ sự phẫn uất của mình lên hoa cỏ, cây cối xung quanh, quất chúng thành những mảnh vụn.

Còn thủ phạm gây ra tất cả, giờ đây đang cưỡi trên lưng Bạch Tuyết, cầm trên tay đóa linh thảo đỏ thẫm, lẩm bẩm: "Ly Nguyệt, món nợ của ngươi với ta, lần này coi như xong!"

Trong ký ức của thân thể nguyên chủ, nàng từng được đưa đi theo hầu Ly Nguyệt vào một bí cảnh.

Khi gặp nguy hiểm, Ly Nguyệt không chút do dự đẩy nguyên chủ ra làm lá chắn, đỡ lấy cú c.ắ.n chí mạng từ yêu thú.

Răng nanh xuyên qua n.g.ự.c, nguyên chủ thoát c.h.ế.t, nhưng nằm liệt giường suốt ba tháng.

Khi tỉnh lại, Huyền Thanh liền xuất hiện, thưởng cho nàng vài cái bạt tai với lý do: không chăm sóc tốt cho tiểu sư muội, khiến nàng ta sợ hãi, đáng bị đ.á.n.h.

Chưa dừng lại, Bạch Thanh Thu và những người khác lần lượt đến "thăm hỏi", khiến nguyên chủ phải nằm thêm ba tháng nữa.

"Ê, tiểu sư muội!" Giọng nói to của Bạch Tuyết kéo Trì Vũ trở về hiện thực.

"Hả? Gì vậy?" Trì Vũ vội nhét linh thảo vào túi trữ vật.

"Hỏi gì mà mãi không trả lời, ta tưởng ngươi nhập ma rồi!"

"Xin lỗi, ta vừa hơi mất tập trung." Trì Vũ gãi đầu, cười ngượng: "Tỷ hỏi gì nhỉ?"

"Ta hỏi, có cần quay lại theo dõi nàng ta không?" Bạch Tuyết nhắc lại câu hỏi.

"Không cần." Trì Vũ lắc đầu.

"Vặt lông cừu, đâu thể cứ vặt mãi một con." Hơn nữa, trải qua việc này, chắc chắn Ly Nguyệt sẽ trở nên cảnh giác.

"Thế chúng ta đi đâu?" Bạch Tuyết vừa hỏi vừa lấy một cái bánh bao ra, xoay tròn trên tay.

"Đi... Ê, cẩn thận chút, nhìn đường đi!"

"Rầm-"

Trì Vũ chưa kịp dứt lời, Bạch Tuyết đã đ.â.m sầm vào vách đá.

Có lẽ làn này không có buff bảo vệ, Trì Vũ khẽ rên một tiếng rồi ngã ngửa xuống.

Hai người như những quả bóng lăn lông lốc dọc theo vách đá, cuối cùng lăn xuống tận đáy vực.

Bạch Tuyết được thần may mắn chiếu cố, cổ áo bị một cành cây mắc lại nên không gặp phải chấn thương gì nghiêm trọng.

Còn Trì Vũ thì không may mắn như vậy, vừa chạm đất đã đập đầu vào một tảng đá lớn, mắt trợn trắng ngất xỉu ngay tại chỗ. ...

Trời tối dần.

Sau khi phát tiết đủ lâu, Ly Nguyệt cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Xung quanh nàng ta, trong bán kính mười dặm, không còn bất kỳ sinh vật nào sống sót.

Dẫu trong lòng đầy uất ức, nhưng nàng ta vẫn phải chấp nhận sự thật phũ phàng này.

May thay, nửa cái xác còn lại của mãng xà hai đầu vẫn có giá trị. Ly Nguyệt cố nén cảm giác buồn nôn, hóa thân thành "kẻ p.h.â.n x.á.c điên cuồng", tay cầm d.a.o, tỉ mỉ rạch từng đường. Nào là mật rắn, da rắn, gân rắn, tất cả đều được nhét gọn vào túi trữ vật.

Nghỉ ngơi một lát, nàng ta trải bản đồ ra, ánh mắt dừng lại ở một điểm đ.á.n.h dấu trên đó, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Lần này, ta không tin ngươi có thể đi trước ta một bước nữa!"

Nói xong, Ly Nguyệt thu bản đồ lại, cưỡi kiếm rời khỏi nơi đầy đau thương này. ...

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.