Tiểu Sư Muội Gánh Vác Cả Tông Môn - Chương 167
Cập nhật lúc: 27/12/2025 01:10
Tại cung điện.
Cùng lúc đó, nhóm ba người Trì Vũ đã đến bên ngoài cung điện.
Nhìn tòa kiến trúc cổ kính mà đồ sộ trước mặt, Trì Vũ khẽ cau mày:
"Sư huynh, ngươi chắc chắn đám người Nghịch Thần Tông sẽ đến đây chứ?"
Tô Vụ cười nhạt: "Tin ta đi, không sai được đâu!"
"Vậy thì mau vào thôi!" Bạch Tuyết vừa nói vừa định bước vào, nhưng bị Trì Vũ nhanh tay kéo lại.
Nhìn ánh mắt ngơ ngác của nàng, Trì Vũ nhẫn nại giải thích: "Nơi nào có bảo vật thì nơi đó chắc chắn có nguy hiểm. Chúng ta không thể làm c.o.n c.ua đầu tiên bị kẹp c.h.ế.t."
"Nhớ kỹ, nguyên tắc số một của những kẻ "lão luyện": Có nguy hiểm, để người khác vào trước! Có bảo vật, chúng ta giành!"
Nghe vậy, Tô Vụ co giật khóe miệng: "Ngươi làm thế thì khác gì tà tu đâu?"
"Ngươi nói bậy! Đây gọi là "cẩn tắc vô áy náy"!" Còn có cách gọi khác là 'sợ c.h.ế.t'.
"Ngươi..."
"Suỵt!"
Tô Vụ còn định nói gì đó, nhưng bị Trì Vũ cắt ngang bằng một tiếng "Suỵt" nhỏ: "Đừng lên tiếng, có người đến!"
Ánh trăng sáng vằng vặc, một nhóm người nhanh ch.óng tiến đến cung điện.
Người dẫn đầu là một thiếu niên tóc trắng nổi bật chính là Diệp Thần của Nghịch Thần Tông.
"Chính là nơi này!" Nhìn cung điện trước mặt, khóe miệng Diệp Thần khẽ nhếch: "Nơi đây nhất định có bảo vật!"
Hắn b.úng tay ra hiệu, mấy tu sĩ tán tu có tu vi thấp bị đẩy lên trước.
Những kẻ này vốn muốn theo sau đại tông môn để nhặt nhạnh cơ hội, không ngờ bị Diệp Thần dùng làm pháo hôi dò đường.
"Diệp Thần! Ngươi mang danh thiên tài một đời, hành động như thế không sợ làm ô danh Nghịch Thần Tông sao?"
"Đúng vậy! Ngươi đúng là không bằng cầm thú..."
"Ta đại diện Tu Tiên Giới, khinh bỉ ngươi!"
Đối diện với sự chỉ trích của đám tán tu, Diệp Thần nhún vai một cách đầy khinh miệt: "Yếu thịt mạnh ăn, đó vốn là quy tắc sinh tồn của thế giới này! Ta hành sự thế nào, không đến lượt đám kẻ yếu các ngươi đ.á.n.h giá. Hơn nữa..."
Hắn ngừng lại một chút, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh: "Ai mà biết được là ta đã làm tất cả những điều này? Ném vào đi!"
"Rõ!" Gã đàn ông mặt đen đứng bên cạnh lập tức đẩy vài người vào trong.
"Người làm, trời nhìn thấy!"
"Diệp Thần, ngươi sẽ không có kết cục tốt... Aaaa!!!"
Vài tiếng hét t.h.ả.m thiết vang lên, không lâu sau, gã đàn ông mặt đen trở lại bên cạnh Diệp Thần, vẻ mặt đầy cung kính: "Cơ quan đầu tiên đã được phá giải, chúng ta có nên tiến vào không?"
"Đương nhiên!" Diệp Thần phất tay lớn tiếng: "Theo sát bước chân ta!"
Trì Vũ vẫn luôn nghĩ rằng bản thân đã đủ tàn nhẫn, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh Diệp Thần lấy các tán tu làm vật thí nghiệm phá trận, nàng không khỏi cảm thấy trong lòng mình trào lên một nỗi xót xa.
Xét về mức độ tàn nhẫn, tên họ Diệp này vượt xa nàng gấp mấy lần.
Nếu hắn trưởng thành, chỉ sợ Tu Tiên Giới sau này sẽ hoàn toàn biến đổi.
Trì Vũ không vội vàng tiến lên, mà lựa chọn án binh bất động, đợi đến khi Diệp Thần dọn dẹp sạch sẽ mới hành động. ...
Trong đại điện, các tán tu bị b.ắ.n nát thành một tổ ong, t.h.i t.h.ể vương vãi khắp nơi.
Diệp Thần trực tiếp bước lên đạp qua những x.á.c c.h.ế.t đó, tiến đến trước một cánh cửa đá.
Nhìn vào rãnh trên cánh cửa, Diệp Thần lấy từ túi trữ vật ra một chiếc chìa khóa đồng xanh, cắm vào trong.
"Cạch cạch-"
Cửa đá từ từ nâng lên, một hành lang tối tăm, hẹp dài hiện ra trước mắt.
Ở lối vào hành lang, vài bộ xương khô đã hóa thành tro bụi từ lâu, chỉ cần gió thổi nhẹ, lớp vải còn sót lại trên xương liền tan biến.
"Rắc rắc-"
Những mảnh xương vụn dưới chân hóa thành bột mịn, Diệp Thần cầm thanh Thí Thần Kiếm, dẫn đầu đoàn người tiến về phía trước. .
Âm thanh "tí tách" của nước rơi vang vọng trong tai, Diệp Thần ngẩng đầu lên nhìn, phía trên hành lang bỗng sáng lên vài ánh sáng ma quái màu xanh lục.
Ngay trên đầu, những con nhện lớn bằng đầu người chen chúc nhau, ánh sáng xanh lục ma quái phát ra từ đôi mắt của chúng.
Gã đàn ông mặt đen bên cạnh khẽ run rẩy, buột miệng,"Đây là... Quỷ Diện Ma Chu!"
Quỷ Diện Ma Chu, tuy không phải yêu thú cấp cao nhưng chúng thường xuất hiện theo bầy, tốc độ cực nhanh, cả thân đầy kịch độc.
Nếu sơ suất, kết cục sẽ như những người ở lối vào kia, chỉ còn lại bộ xương trắng.
