Tiểu Thanh Mai Của Quyền Thần - Chương 16
Cập nhật lúc: 06/12/2025 18:05
Giờ Mùi, Phùng Anh nghĩ chờ Hoắc Ngạn Thanh cùng về nhà, nên ngồi trong hoa viên thư viện. Bên tai nàng là tiếng các thầy dạy học. Nàng muốn nghe rõ hơn, vô thức bước gần về phía học đường vài bước, chẳng hề hay biết mình đã đứng ở ngoài cửa sổ học đường.
Nàng mang theo khăn che mặt, nhìn qua cửa sổ đang mở, thấy thầy đang giảng bài. Chợt nàng nghe đến mức có chút mê mẩn, chẳng hề hay biết xung quanh cũng có người đang nhìn nàng.
“Muốn đọc sách ư?” Một giọng nói trầm thấp, ấm áp vang lên, hỏi nhỏ từ phía sau nàng.
Phùng Anh sợ đến giật mình, suýt nữa kêu lên. Nàng theo bản năng che miệng, mở to mắt quay người nhìn về phía sau.
Sơn trưởng không biết đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào, không xa. Nhìn rõ người đến, Phùng Anh có chút căng thẳng và xấu hổ, “Nữ t.ử như con đây đọc sách cũng chẳng dùng vào đâu, chỉ là nghe thầy giảng bài thấy thú vị quá, nhất thời không chú ý lại nghe đến mức mê mẩn.”
Sơn trưởng lặng lẽ nhìn nàng, một lúc lâu sau khẽ cười, một tay chắp sau lưng, “Theo ta.”
Phùng Anh có chút tự trách vì vừa nãy đi lung tung, nơi này vốn không phải chỗ nàng nên đến. Nàng cúi đầu, trông như trái cà bị sương giá.
Đi đến đình hóng mát trong hoa viên, sơn trưởng bước vào ngồi xuống, “Đồng nhi, đi pha trà.”
“Vâng.” Thư đồng bên cạnh ông vội vàng hành lễ rồi lui xuống chuẩn bị.
Sơn trưởng nhìn người đứng ngoài đình, ánh mắt mang theo vài phần dịu dàng khó nhận thấy. Ông đưa tay chỉ vào ghế đá đối diện, “Ngồi đi.”
Phùng Anh vâng vâng dạ dạ ngồi xuống, rụt rè không dám thở mạnh, toàn thân toát ra vẻ lo lắng bồn chồn, sơn trưởng lại chẳng hề bận tâm.
“Ngươi vừa nói nghe thầy giảng đến mê mẩn, vậy thử nói xem sau khi nghe xong ngươi đã lĩnh hội được gì.”
Lúc này thư đồng cũng mang trà cụ đến, đặt lên bàn rồi lui xuống. Sơn trưởng tự mình quen thuộc rửa trà, pha trà. Toàn bộ quá trình không cần ai nhúng tay, tư thái ưu nhã trầm ổn, mang theo hơi thở vững chãi đủ để trấn an lòng người.
Một cơn gió thổi bay ống tay áo rộng của ông, càng toát lên vài phần cốt cách tiên phong đạo, tóm lại Phùng Anh vẫn chưa thấy được vẻ tục khí trên người ông.
Nàng suy tư những lời thầy vừa giảng, “Vừa rồi thầy đang giảng về trí tuệ khi con người đối diện với được và mất.”
Sơn trưởng pha xong trà thì rót ra hai ly, một ly đặt trước mặt Phùng Anh, mình nâng ly còn lại lên nhấp thử, “Nói tiếp đi, nói về những gì ngươi đã hiểu và lĩnh hội.”
“Nghe xong con cảm thấy thầy nói rất đúng, thế gian này vốn chẳng có thiện ác tốt xấu, mọi thứ mình trải qua đều do tâm cảnh mà sinh ra.”
Sơn trưởng nghe vậy bật cười, “Lời này nghe không giống thầy đồ nói, mà lại như là lời của một vị đại hòa thượng nói vậy.”
Phùng Anh mặt ửng hồng, có chút ngượng ngùng cúi đầu, “Có lẽ thầy không nói như vậy, nhưng con lý giải như thế. Nếu không có thiện ác thì tự nhiên cũng không có được mất. Thật ra trên đời này chỉ có một chữ ‘Được’, mà không có chữ ‘Mất’. Chỉ có hai loại việc: một là chuyện tốt đang xảy ra ngay lúc này, giống như con có thể ở lại thư viện làm công, đối với con lúc này là chuyện tốt; và một loại khác là chuyện tốt mà tạm thời chưa biết tốt ở chỗ nào, nhưng nó thường bị người ta coi là chuyện ‘xấu’.”
Nghe được lời này, ánh mắt sơn trưởng đầy hứng thú nhìn chằm chằm nàng, “Ồ? Lời này giải thích thế nào?”
Uống một ngụm trà, hương trà đầy miệng khiến Phùng Anh thả lỏng hơn, “Ví như chuyện con mất cha. Trong mắt người đời đây là chuyện ‘xấu’. Đối với con mà nói, đó thật sự là chuyện xấu tày trời, khi xảy ra con tuyệt vọng đến mức không thở nổi. Nhưng hôm nay nghĩ lại, con lại thấy đó là ông trời đang rèn luyện mình. Những chuyện hoặc trải nghiệm tưởng như không tốt, thật ra là để giúp con mạnh mẽ, kiên cường, trưởng thành vững vàng hơn, giúp con gặp dữ hóa lành, cuối cùng không gì cản nổi.”
“Nếu cha còn bên cạnh, giờ phút này con vẫn là một cô bé chẳng hiểu gì. Nhưng cha bỏ lại con, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, con đã làm rất nhiều ‘lần đầu tiên trong đời’, con mới hiểu ra, những chuyện từng nghĩ mình không làm được, thật ra con vẫn có thể làm được, hơn nữa cũng không khó khăn như trong tưởng tượng. Nỗi bi thương khi mất người thân cũng khiến con trở nên kiên cường hơn. Nếu đợi đến khi tóc bạc trắng, quay đầu nhìn lại hôm nay, dù có tiếc nuối, không đành lòng, bi thương, nhưng cũng có lòng biết ơn. Biết ơn những người đã gặp, biết ơn những việc đã xảy ra, mới có thể tạo nên con hoàn thiện hơn. Khi sự việc chưa xảy ra đều là chuyện tốt, nếu đã xảy ra chuyện không như mong muốn, đổi một góc nhìn mà xem, đó vẫn là việc có lợi cho con, chẳng hề là chuyện xấu tuyệt đối.”
Sơn trưởng ngồi đối diện, cười như không cười nhìn nàng, ánh mắt có chút xa xăm, dù nhìn nàng nhưng lại như đang nhìn một người khác, một nơi xa xôi hơn.
Cuối cùng ông thở dài khẽ cười một tiếng, “Tuổi còn nhỏ mà có được cách giải thích này cũng có chút tài hoa. Ngươi nếu thích đọc sách, sau này tan ca có thể đến dãy cuối cùng của học đường mà nghe giảng bài một cách yên tĩnh.”
“Con đi ban nào cũng được sao?” Học đường trong thư viện chia thành bốn đường Giáp, Ất, Bính, Đinh, mỗi đường lại chia thành hai ban.
“Đều được, chỉ cần không làm phiền thầy và các học sinh học là được. Chỗ ta cũng có sách, ngươi muốn đọc gì có thể qua đó chọn một quyển.”
Phùng Anh vui mừng đứng dậy, vội vàng làm động tác hành lễ còn hơi lóng ngóng với sơn trưởng. Động tác hành lễ này vẫn là Tống thẩm cùng mọi người dạy cho nàng.
“Đa tạ sơn trưởng.”
“Cũng đừng vội mừng quá sớm, ta sẽ thường xuyên hỏi han ngươi. Đã hứa với ta thì không được bỏ dở nửa chừng. Nữ t.ử đọc sách tuy không thể đi thi khoa cử, nhưng vẫn có thể làm nên một sự nghiệp riêng.”
Mắt Phùng Anh đỏ hoe, trên mặt nở một nụ cười, “Vâng, con sẽ học thật tốt. Cha con trước kia cũng từng nói như vậy, ông nói con gái càng nên đọc nhiều sách hiểu lý lẽ, không thể chỉ làm người phụ thuộc trong khuê phòng.”
Tiếng chuông vừa vang lên, học sinh trong học đường như chim én tổn ổ, xách túi sách ùa ra. Hoắc Ngạn Thanh đi sau cùng, trên vai đeo chiếc túi sách Phùng Anh đã khâu cho hắn. Hắn đứng trong sân nhìn quanh khắp nơi.
Từ xa nhìn thấy ở đình hóng mát hình như có người ngồi, trước mặt còn bày đồ vật. Hắn bước về phía đình vài bước, khi khoảng cách rút ngắn, hắn xác nhận người kia chính là người hắn đang tìm.
“Đi thôi.” Hoắc Ngạn Thanh lãnh đạm nhìn lướt qua, thấy trước mặt nàng bày mấy quyển sách, ánh mắt có thêm vài phần ngờ vực, nhưng chưa hỏi gì.
Đang đọc sách đến mê mẩn, giờ phút này nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, Phùng Anh mới bừng tỉnh hoàn hồn, “Tan học rồi à? Đi thôi.”
Nàng vội cất mấy quyển sách kia, ôm vào lòng chuẩn bị đi theo hắn về nhà. Hoắc Ngạn Thanh vươn tay mạnh mẽ rút sách ra khỏi tay nàng, rồi cất vào túi sách hắn đang đeo.
Vừa ra khỏi cổng lớn thư viện, Hoắc Ngạn Thanh còn chưa kịp hỏi han chuyện hôm nay, Phùng Anh đã liên thanh không nhịn được mà kể lại chuyện gặp sơn trưởng buổi chiều.
Hoắc Ngạn Thanh nghe xong thì hiểu rõ, “Ban Giáp tự.”
Hắn đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy, Phùng Anh mặt còn đang cười hì hì, nghe lời này thì ngẩn ra, “Gì cơ?”
“Sơn trưởng chẳng phải nói, muội có thể tùy ý đến bất cứ ban nào nghe giảng? Ngày mai muội qua ban Giáp tự.”
Thư viện Phủ Thành đều chia ban dựa theo thành tích. Học sinh thành tích tốt thường ở ban Thiên Tự. Chỉ có những người thành tích tốt nhất thư viện, và những người sẽ tham gia kỳ thi Viện Thí mùa xuân năm sau, mới được phân vào ban Giáp. Hoắc Ngạn Thanh vừa lúc ở đó, hắn là học sinh chuẩn bị vượt cấp tham gia kỳ thi Khoa Cử năm sau.
Hai người tiện đường mua thức ăn rồi về. Hoắc Ngạn Thanh ban ngày ăn nhiều, đến giờ bụng vẫn chưa thấy đói. Mấy ngày nay trời dần lạnh, hắn nghĩ làm món gì đó nóng, thế là mua một ống xương ống, và thịt băm từ chủ sạp thịt, tối chuẩn bị tự mình nhồi thịt, làm hoành thánh.
Phùng Anh rất thích, tuy không có tôm lột vỏ và cá viên, nhưng món hoành thánh nhỏ Hoắc Ngạn Thanh làm rất hợp khẩu vị nàng.
Hai người vui vẻ vừa về đến trước cửa, còn chưa mở cổng thì cổng nhà bên cạnh đã mở ra trước một bước, “Tú tài và nha đầu đã về rồi à.” Tiết thẩm ôm cháu nội nhỏ, niềm nở chào hỏi họ.
“Thẩm đã dùng cơm chưa ạ?”
“Đại nương các ngươi ăn cơm sao?” Người lớn tuỏi xưa nay ăn cơm đều tương đối sớm, Phùng Anh cùng Hoắc Ngạn Thanh là bởi vì thư viện tán học muộn, hiện giờ còn không có nấu cơm, người bình thường gia lúc này cũng đều bắt đầu ngồi xuống ăn.
“Hại, ta đứa con này còn không có tan tầm đâu, hôm nay cửa hàng kiểm kê, phỏng chừng quá một lát liền đã trở lại, chờ hắn trở về chúng ta ở bên nhau ăn.”
Phùng Anh cười gật gật đầu không nói gì, Tiết đại nương lúc này mới vội vàng nói: “Hôm nay có một tiểu ca nhi tới, trong tay cầm cái này gõ nhà của các ngươi, ta nói các ngươi đều không ở nhà, hắn liền lưu lại cái này, nói là nhờ ta đưa.”
Phùng Anh nhìn thoáng qua Hoắc Ngạn Thanh, tiếp nhận tới kia phong thiệp mời, “Đa tạ đại nương, tí nữa chúng con làm hoành thánh, đại nương đưa cháu lại đây ăn cùng đi, còn không biết đại ca khi nào tan tầm đâu, đừng làm cho hài t.ử bị đói.”
“Ai da không cần không cần, trong nhà đều đã nấu cơm rồi, chờ một lát con trai trở về chúng ta liền ăn.”
Nói xoay người liền hướng trong nhà đi, sợ Phùng Anh cùng bà khách khí, đại nhân ngượng ngùng, nhưng tiểu hài t.ử không hiểu chuyện, nghe được có hoành thánh có thể ăn, gân cổ lên la hét muốn ăn hoành thánh, cách tường viện Phùng Anh đều có thể nghe được rành mạch.
“Xíu nữa nấu chín, chúng ta mang sang nhà đại nương một chén đi?”
“Ừm.”
Đối với như vậy chuyện này Hoắc Ngạn Thanh xưa nay không có gì ngăn cản, bọn họ mua đồ vật đủ, cũng không thiếu tiểu hài t.ử một chén cơm.
Trở lại trong phòng, Phùng Anh đưa thiếp mời cho Hoắc Ngạn Thanh, nàng trong lòng rất tò mò nhưng vẫn giữ chừng mực, không tự tiện mở ra xem. Hoắc Ngạn Thanh mở thiếp mời ra nhìn lướt qua rồi gấp lại.
Một bên Phùng Anh đang giúp dọn dẹp đồ ăn trong bếp, thấy hắn cất thiếp mời đi, nhịn không được hỏi: “Của ai vậy ạ?”
“Là thiếp mời của Tri phủ đại nhân, ngày mai e là ta phải xin nghỉ nửa ngày, đến phủ Tri phủ một chuyến.”
Từ xưa đến nay dân sợ quan, tự nhiên lại đột nhiên có giao thiệp với quan gia, trong mắt Phùng Anh tràn đầy lo lắng và sợ hãi. Đối diện với ánh mắt quan tâm của nàng, Hoắc Ngạn Thanh gỡ chiếc túi sách trên vai xuống, “Trước đây ta có gửi thư cho Tri phủ đại nhân, có vài việc muốn thỉnh giáo ngài, cũng không phải chuyện gì lớn, Tri phủ đại nhân đối đãi người hòa nhã, thế mà thật sự đồng ý triệu kiến ta.”
Nghe nói là Hoắc Ngạn Thanh cầu kiến Tri phủ, Phùng Anh thở phào nhẹ nhõm, cũng đi vào phòng mình, “Vậy thì tốt rồi, muội cứ tưởng là có chuyện gì xảy ra, làm muội sợ muốn c.h.ế.t.”
Hai người ai về phòng nấy thay một bộ quần áo, Hoắc Ngạn Thanh liền bắt đầu bận rộn gói hoành thánh nhỏ, Phùng Anh ở bếp sau cũng đã học được không ít, rửa rau nhóm lửa đều đã thành thạo, vì thế nàng vừa rửa sạch rau dưa, vừa trông chừng nồi nước hầm xương.
Nửa canh giờ sau, mùi hoành thánh nước hầm xương bay ra từ nhà bếp, “Muội mang sang nhà Tiết thẩm trước đây.” Phùng Anh cởi chiếc tạp dề ở eo ra, bê một chén nhỏ đi sang nhà Tiết thẩm. Hoắc Ngạn Thanh lại vớt hai chén nữa, rưới xong dầu mè bưng hai cái chén lớn đi ra phòng khách. Không lâu sau Phùng Anh không tay trở về, hiển nhiên nhà Tiết thẩm đã nhận lấy hoành thánh nhỏ của họ.
Bận rộn cả buổi chiều Phùng Anh lúc này đã đói bụng cồn cào, bước nhanh đến ngồi xuống bên bàn, nhìn chén hoành thánh nhỏ kia đôi mắt sáng rực.
Nàng ngước mắt nhìn thoáng qua chén của Hoắc Ngạn Thanh, “Sao huynh lại múc cho mình có mấy cái vậy?”
Trong chén của hắn toàn là nước, chỉ nổi khoảng mười cái hoành thánh nhỏ, mà trong chén nàng ít nhất phải hơn hai mươi cái, thậm chí còn có mấy miếng thịt xương được hầm rục.
Hoắc Ngạn Thanh nghe vậy liếc nàng một cái, “Buổi trưa ăn nhiều rồi.”
“Phụt…” Phùng Anh không ngờ lại là nguyên nhân này, không nhịn được bật cười. Nàng là người gây ra, lúc này không dám nói gì nhiều, cắm cúi húp nước xương, c.ắ.n một viên hoành thánh nhỏ, “Ôi, ngon quá đi.”
“Trong nồi vẫn còn nước xương, sáng mai huynh nấu một chén mì nước xương, ăn xong rồi hãy đi bên Tri phủ nhé.”
“Ừm, trưa mai ta sẽ về thư viện ăn cơm.” Hắn nói trước một tiếng, sợ Phùng Anh ngày mai lo lắng, cố ý dặn dò thêm một câu.
