Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án - 139 (1)
Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:33
Lục Thính An rất hiếm khi đưa bạn về nhà.
Nói chính xác thì, trừ Cố Ứng Châu ra, Hạ Ngôn Lễ là người đầu tiên đến nhà họ Lục với tư cách bạn bè của cậu.
Là người thận trọng và coi trọng thể diện, Lục Trầm Hộ thoạt nhìn thấy Hạ Ngôn Lễ cũng chỉ thấy bình thường. Nhưng ông không quá để tâm chuyện đó, chỉ cần là người con trai mình chấp nhận giao du, ông sẵn sàng tiếp đãi nhiệt tình.
Huống hồ, ông vừa nhìn đã biết, mỗi lần nhắc đến Thính An, ánh mắt Hạ Ngôn Lễ đều thay đổi, rõ ràng là kiểu fanboy chính hiệu rồi.
Con mình mà có người hâm mộ đến mức đó, làm cha, ông còn thấy tự hào là đằng khác.
Bữa tiệc sinh nhật tổ chức ở biệt thự nhà họ Lục, cả khu phố cao cấp gần như chật ních siêu xe. Ngay cả ven đường, cũng đỗ vài chiếc xe sang hiếm gặp ngoài phố.
Sầm Khả Dục đây là lần đầu tiên sau khi về nước tham gia tiệc kiểu này. Sau khi đỗ xe, anh bước vội vào biệt thự ăn mặc lịch lãm, cử chỉ nhanh gọn. Chủ yếu là vì Lục Thính An nhờ anh để mắt đến Hạ Ngôn Lễ, nên anh mới chịu đến.
Nhưng khi tới nơi, khung cảnh lại khác xa tưởng tượng.
Lục Trầm Hộ chủ tiệc lại đích thân tiếp đãi Hạ Ngôn Lễ.
“Thử miếng tart trứng bắp này đi, là Thính An tự nghĩ ra công thức đấy,”
Lục Trầm Hộ đặt một chiếc đĩa nhỏ vào tay Hạ Ngôn Lễ, nhiệt tình giới thiệu.
“Trên là bắp nướng ngọt, ở giữa có bơ nhạt và kem trứng. Ở Cảng Thành không nơi nào bán đâu, khách nào ăn cũng khen.”
Hạ Ngôn Lễ lần đầu tiên thấy loại tart trứng này bắp được cắt đều tăm tắp, vỏ tart nướng hơi cháy cạnh, vừa cầm lên đã thấy thơm nức mũi.
“Cảm ơn bác ạ.”
“Khách sáo làm gì,” Lục Trầm Hộ xua tay cười, “Cứ thoải mái ăn đi. Còn nhiều khách nữa, bác không chăm lo cho cháu chu đáo được. Có gì cần thì cứ tìm Lục Kim, người đứng bên đài phun nước kia, là trợ lý thân cận của bác.”
Hạ Ngôn Lễ vừa bất ngờ vừa cảm động, vội gật đầu:
“Bác trai cứ làm việc đi ạ, cháu không phiền đâu!”
Thấy cậu bây giờ đã tự nhiên hơn hẳn lúc mới đến, Lục Trầm Hộ mới yên tâm quay đi vừa quay lại đã suýt va vào một người đàn ông cao lớn, tuấn tú, mặc vest chỉnh tề là Sầm Khả Dục.
Về Sầm Khả Dục, đa phần những gì Lục Trầm Hộ biết đều đến từ báo chí. Trước đây từng hỏi Thính An về anh, con trai ông cũng chỉ hời hợt đáp:
“Anh ta là pháp y, rất đẹp trai, chẳng kém gì con.”
Đến khi gặp mặt thật sự, Lục Trầm Hộ âm thầm đánh giá:
Đẹp trai đúng thật là đẹp, kiểu đẹp có thể khiến người khác… đ.â.m xe nếu nhìn quá lâu. Khác với nét phương Nam như Thính An, Sầm Khả Dục là kiểu ngũ quan sâu sắc, khí chất lạnh lùng, cao lãnh, như bước ra từ truyện tranh.
Mặc dù ông không nói ra, nhưng trong lòng vẫn nghĩ:
Dù sao con trai mình vẫn đẹp trai hơn chút.
Ông giữ vẻ mặt hòa nhã, mỉm cười bắt chuyện:
“Cậu là pháp y Sầm đúng không?”
Sầm Khả Dục đưa tay, lễ phép đưa quà:
“Vâng, bác trai. Không biết Thính An có từng nhắc đến cháu không?”
Lục Trầm Hộ nhận hộp quà, cười đáp:
“Chưa từng.”
Rồi sợ đối phương hiểu nhầm, ông nhanh chóng nói thêm:
“Thính An rất ít khi kể chuyện sở cảnh sát ở nhà, nhiều nhất cũng chỉ nhắc đến Ứng Châu. Nhưng tên tuổi cậu tôi vẫn biết, trẻ tuổi mà đã nổi bật, quả là rất đáng khen.”
Sầm Khả Dục cười đáp lễ, nhưng trong lòng lại hơi hụt hẫng.
Không hiểu sao, anh có cảm giác Lục Trầm Hộ không thích mình. Nhưng rõ ràng, anh đâu có đắc tội gì với nhà họ Lục đâu?
Chưa kịp nghĩ thêm, có người gọi tên Lục Trầm Hộ từ xa, ông liền mỉm cười chào khách rồi quay người rời đi. Sầm Khả Dục nhìn theo bóng lưng ấy vài giây, sau đó mới đi về phía Hạ Ngôn Lễ.
Thấy Sầm Khả Dục và Hạ Ngôn Lễ dường như quen biết, những người trẻ tuổi xung quanh đang định bắt chuyện cũng đành thôi.
Sầm Khả Dục cầm ly champagne từ bàn, hờ hững hỏi:
“Ngon không?”
Hạ Ngôn Lễ đang ăn dở miếng tart thứ tư, miệng đầy đồ ngọt, khóe miệng còn dính tí vỏ bánh, trông như một chú hamster vừa tích trữ lương thực.
Nghe anh hỏi, cậu vội gật đầu, nuốt vội rồi lau miệng, trả lời ngay:
“Ngon lắm! Bác trai bảo cái này là do anh Lục tự sáng tạo đấy. Một người giỏi tâm lý học phá án mà còn biết làm món ngọt… thật sự rất lợi hại luôn!”
“Sầm pháp y, anh muốn ăn thử không?”
Hạ Ngôn Lễ vừa nói, vừa vui vẻ gắp thêm một miếng tart trứng bắp, đưa về phía Sầm Khả Dục.
Sầm Khả Dục thoáng có chút d.a.o động nhưng nhanh chóng lắc đầu. Ăn đồ ngọt sẽ ảnh hưởng chỉ số đường huyết, mà bản thân anh cũng chưa bao giờ thích mấy món ngọt.
“Thôi, cậu ăn đi.” Anh nghiêng đầu từ chối ý tốt của Hạ Ngôn Lễ.
Mỗi bàn đều có sắp xếp số lượng bánh ngọt vừa đủ, đặc biệt là món tart trứng bắp ngon nhất khi còn nóng, nên chỉ bày một ít, ăn hết sẽ có nhân viên mang ra thêm.
Hạ Ngôn Lễ mới chỉ ăn được mấy miếng đầu, còn chưa thấy đủ. Đồ ngon đến tận miệng, người khác không cần, cậu chẳng ngại vui vẻ nhét ngay vào miệng.
Dù không quen ai trong bữa tiệc nhà họ Lục, nhưng Hạ Ngôn Lễ cũng nhanh chóng nhận ra mọi người ở đây không có ý định kết thân với cậu. Nếu là trước đây, cậu nhất định sẽ thấy khó chịu, cảm giác như mình bị lạc lõng, bị cô lập. Nhưng hôm nay thì khác ngoài việc nơi này hơi đông và hơi ồn, thì cậu… hoàn toàn chấp nhận được.
Có lẽ là nhờ Sầm Khả Dục đã đến.
Cậu vừa ăn, vừa trò chuyện nhỏ giọng với anh:
“Sầm pháp y, ba của anh Lục không giống mấy ông doanh nhân trong tưởng tượng chút nào. Em không nghĩ bác ấy lại thân thiện đến vậy, còn đích thân tiếp em nữa. Bác còn bảo anh Lục ở nhà từng nhắc đến em nữa! Em vui không chịu nổi luôn!”
Sầm Khả Dục khẽ nhếch môi: “Vậy à.”
“Đúng thế mà!” Hạ Ngôn Lễ ngây thơ đáp:
“Trước đây em cứ tưởng anh Lục không thích em cơ, ai ngờ mới quen nhau chưa được bao lâu, anh ấy đã giới thiệu em với ba anh ấy rồi. Như thế chắc chắn là anh ấy rất coi trọng em, đúng không? Sầm pháp y, anh thấy vậy không?”
Sầm Khả Dục uống một ngụm rượu, không nói gì.
Một lúc sau, anh cười lạnh một tiếng.
Thấy gì à…?
Vừa rồi, anh còn có thể tự an ủi rằng Lục Trầm Hộ không thích mình chỉ là ảo giác. Nhưng bây giờ thì rõ rồi, đó hoàn toàn không phải ảo giác.
Lần đầu tiên trong đời hơn hai mươi năm, anh bị một người cha của đồng nghiệp thẳng thừng ghét ra mặt.
Mà rõ ràng, anh có làm gì đâu chứ.
Hạ Ngôn Lễ không hiểu mình nói sai chỗ nào, chỉ biết không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh ngắt. Cậu chớp mắt mấy lần, im bặt.
Nhưng rõ ràng cậu đâu có nói gì quá đáng mà…?
“Cạch cạch, bùm bùm, lạch cạch…”
Tiếng gõ bàn phím vang lên đều đều trong căn phòng yên tĩnh.
Một thanh niên gầy gò, tóc rối, đang ngồi sát màn hình máy tính. Một chân gác lên ghế, cả người co lại giống như con tôm luộc, mắt dán chặt vào dòng mã chạy trên màn hình.
Không ai biết cậu ta đang làm gì, chỉ thấy một loạt cửa sổ chương trình được bật ra, rồi sau đó một trang web lạ xuất hiện.
Giao diện của nó trông cực kỳ bí hiểm: chia thành nhiều khối lớn nhỏ, mỗi khối có tiêu đề tiếng Anh, phía dưới thì đầy những ký hiệu, con số, mã hóa, không có hình ảnh hay chữ viết gì rõ ràng.
Cậu ta tùy tiện click vào một ô.
Màn hình lập tức hiện ra một giao diện không viền, sau khi nhập vài dãy số, bên trong khối đó được mở ra.
Một loạt video hiện ra toàn là nội dung nhạy cảm, hình ảnh trắng toát, thậm chí không có watermark hay bất cứ nhãn dán nào.
Vừa bật một đoạn, trong phòng lập tức vang lên tiếng nước dính nhớp, tiếng bài poker đập vào da thịt.
Cậu ta sợ tới mức thốt ra một tiếng “Ai da!”, cuống cuồng tắt âm thanh, rồi lén lút nhìn ra sau lưng, như sợ ai đó bắt gặp.
Ngay lúc đó, phía sau vang lên một giọng khô khốc.
“Lão đại, ngài không nghe à?”
Phía trước cửa sổ sát đất, một người đàn ông mặc đồ ở nhà đang đứng quay lưng lại, tay khoanh trước ngực. Tay phải của anh ta cầm một chiếc ly chân cao, rượu vang đỏ bên trong nhẹ nhàng sóng sánh theo độ nghiêng của ly.
Anh ta không đáp lại lời vừa rồi của gã đàn ông gầy gò phía sau.
Người kia gượng cười, lập tức tỏ vẻ lấy lòng:
“Là lỗi của tôi, làm phiền tai ngài rồi. Nhưng lão đại à, tháng này số lượng hội viên mới của website lại tăng thêm mấy vạn, ngài có muốn mở rộng thêm một vài phân mục nữa không?”
Lần này, người đàn ông kia cuối cùng cũng quay đầu lại, liếc nhìn gã:
“Tường lửa ổn chứ?”
Gã gầy gò liền cười tự đắc:
“Chuyện nhỏ ấy mà. Lão đại ngài biết rõ mà, về khoản này thì tôi tự tin số một Cảng Thành, không có ai làm hacker site ngầm giỏi hơn tôi. Lần trước bị cảnh sát lần ra là do sơ suất nhỏ, giờ ấy à, cứ để bọn họ thử xem hệ thống an ninh của mình chống đỡ được virus của tôi hay không.”
Nghe vậy, lão đại mới hơi gật đầu, tỏ ra hài lòng.
Thấy đối phương không nổi giận, gã gầy liền thở phào nhẹ nhõm, lại cúi đầu quay lại với màn hình máy tính. Không biết gã tìm ở đâu ra một video mờ nhòe, vừa mở lên, ánh sáng tím lam từ màn hình hắt lên gương mặt, khiến bầu không khí thêm lạnh lẽo.
Trong video, trên chiếc giường phủ đầy cánh hoa hồng, một người phụ nữ mặc đồng phục y tá đang nằm yên. Váy cô ta cực ngắn, góc máy quay từ trên cao xuống, cố tình ghi rõ cả chiếc quần lót.