Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án - 169 (1)
Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:41
Dưới chân núi, một con mương nhỏ len lỏi chảy thẳng ra biển. Không sâu nhưng nước lại trong vắt, dòng chảy chậm rãi, có thể lờ mờ thấy vài mẩu nội tạng và bong bóng cá đã bị dòng nước cọ sạch, vẫn còn trôi lững lờ chưa xa, lập tức bị cá tôm kéo đến tranh giành như một bữa tiệc bất ngờ.
Hai bên mương, lau sậy và cỏ dại mọc um tùm bốn mùa. Con đường này vốn ít người qua lại, chẳng ai buồn dọn cỏ, thêm nguồn nước dồi dào, nên cây cối càng sinh sôi xanh rì, rậm rạp đến mức nuốt trọn tầm nhìn. Bởi vậy, nếu có ai ngồi xổm bên mép mương để rửa thứ gì đó, từ xa gần như không thể thấy rõ người hay động tác của họ.
Cô bé vẫn đang trốn, co người lại thành một cục nhỏ xíu, gần như vùi hẳn vào sàn chiếc xe ba bánh. Đôi mắt nhắm nghiền, cứ như chỉ cần không nhìn thấy thì người khác cũng không thể nhìn thấy mình.
Vệ Hành nghiêm mặt, liếc sang Tằng Diệc Tường. Dù biết cô bé không thể nghe, anh vẫn hạ giọng:
“Con bé sợ mương này như vậy, chắc chắn đã chứng kiến chuyện gì ở đây.”
Tằng Diệc Tường gật đầu, khẽ đáp:
“Bờ mương… rất dễ khiến người ta nghĩ tới chuyện phân thây.”
Thi thể cậu bé kia rõ ràng đã bị xử lý qua. Đến giờ, họ vẫn chưa tìm ra nguồn xăng. Ngay cả khi thu hẹp phạm vi chỉ còn vài thị trấn quanh đảo Bạch Liên, số cửa hàng bán xăng vẫn nhiều vô kể. Mà xăng lại là thứ được dùng khắp nơi: từ máy kéo, xe ba bánh đến cả xe đạp cũng có thể cần tới. Điều tra được cũng đồng nghĩa phải tiêu tốn thời gian và huy động không ít nhân lực.
Xăng thì khó lần ra nguồn, nhưng dấu vết để lại sau khi dùng xăng lại rất dễ bị phát hiện.
Loại chất lỏng này tuy có thể rửa sạch nhiều dấu vết trên thi thể, nhưng bản thân nó lại cực khó tẩy hết. Dù thấm vào nền xi-măng, tấm gỗ hay bất kỳ bề mặt nào, chỉ cần dính xăng thì việc lau chùi sẽ vô cùng tốn sức, xử lý kỹ đến mấy vẫn còn tàn dư. Hơn nữa, m.á.u vốn đã là thứ dễ dàng bị kiểm tra phát hiện, nên càng khó che giấu hoàn toàn.
Thi thể kia vừa được súc rửa bằng xăng, vừa bị xối nước để xóa dấu vết xăng rõ ràng hung thủ rất cẩn trọng. Nơi hắn chọn ra tay hẳn là chỗ khó tìm, lại có sẵn nước, đặc biệt thích hợp để xóa sạch mọi chứng cứ. Đây cũng là lý do trước đó Cố Ứng Châu nhắc phải để mắt đến những nơi có sông, suối.
“Đi xem thử.” Tằng Diệc Tường nói.
Càng quan sát, anh càng thấy con mương này bất thường khó tìm ra địa điểm nào hoàn hảo hơn để gây án: dân cư thưa thớt, gây án sẽ không bị phát hiện; ban đêm nếu ai đi ngang qua cũng chỉ nghĩ đó là mèo hoang hay chó hoang; lau sậy um tùm vừa che khuất tầm nhìn vừa giấu được mọi dấu vết. Chỉ cần lúc đầu nơi này không bị phát hiện, theo thời gian, toàn bộ chứng cứ sẽ bị che lấp hoàn toàn.
Năm cảnh sát trên xe đồng loạt đứng dậy bước xuống.
Thấy trong xe chỉ còn cô bé co ro một mình, Tằng Diệc Tường giữ Chương Hạ lại, hất cằm về phía xe:
“Cậu ở đây trông. Con bé bây giờ là nhân chứng rất quan trọng, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất.”
Chương Hạ không do dự, lập tức “rõ” một tiếng, quay vào ngồi cạnh cô bé. Dù rất muốn theo đi điều tra, nhưng anh biết sếp suy tính rất chu đáo. Nhìn con bé sợ hãi đến thế, chắc chắn đã chứng kiến cảnh tượng không thể chịu nổi.
Bề ngoài Chương Hạ có vẻ thả lỏng, nhưng thực tế thần kinh anh căng như dây đàn, sẵn sàng đối phó với mọi tình huống bất ngờ. Trong Tổ Trọng Án, khả năng chiến đấu của anh cũng đứng top đầu, khi dốc toàn lực, có thể đấu tay đôi với Phó Dịch Vinh cả chục hiệp. Mà Phó Dịch Vinh vốn nổi tiếng “đầu óc đơn giản, nắm đ.ấ.m lợi hại”, chỉ thua mỗi Cố Ứng Châu và đã xử lý gọn nhiều tội phạm manh động. Còn Chương Hạ, dù chưa từng qua huấn luyện nghiêm ngặt, vẫn đủ sức bám sát, nhờ cả thiên bẩm lẫn nỗ lực.
Thấy Chương Hạ ở lại, Vệ Hành liếc Tằng Diệc Tường, ánh mắt thoáng cảm kích.
Tổ Trọng Án 3 đến đây chỉ có ba người. Tiểu Mãn đã quay về trước để tránh bị xe họ bỏ rơi, Chương Hạ thì được cử bảo vệ nhân chứng. Vệ Hành vẫy tay, giao “A Béo” cho Tằng Diệc Tường:
“A Béo, cậu phối hợp với sếp Tằng.”
Anh còn đặc biệt giới thiệu:
“Sếp Tằng, đừng thấy A Béo dáng không được chuẩn với sức bền không cao, chứ đầu óc cậu ấy là số một của tổ 3. Mà ở chỗ cỏ dại rậm thế này, thân hình cậu ấy cũng tiện để ‘làm bia’ chắn cỏ.”
A Béo nhìn Vệ Hành với vẻ phức tạp: “…” Thật cảm ơn nhé.
Tằng Diệc Tường chỉ nhún vai, với anh ai phối hợp cũng được.
“Không lãng phí thời gian nữa. Tách thành hai nhóm, mỗi nhóm một bên. Chú ý, tránh những lối mòn có người qua lại.”
Dòng nước trong mương chỉ có vài lối mòn nhỏ do người dẫm xuống lấy nước. Chỗ đó cỏ mọc thưa hơn, nhưng cả Tằng Diệc Tường lẫn Vệ Hành đều cho rằng hung thủ sẽ không chọn các lối này, đã đến đây gây án thì chắc chắn phải tìm nơi kín đáo nhất.
Từng Diệc Tường và Vệ Hành cùng mấy người khác lần lượt bước xuống bờ, đẩy sang hai bên những bụi cỏ dại sắc như lưỡi hái. Tiếng lá cọ xát nhau khiến người đang ngồi xổm gần đó giật mình.
Người kia đứng bật dậy, đảo mắt nhìn quanh. Khi thấy bốn người đàn ông cao lớn xuất hiện, hắn hơi sững lại, cảnh giác hỏi:
"Mấy anh là ai? Trong thôn chưa từng thấy qua."
Tằng Diệc Tường không trả lời mà hỏi ngược:
"Anh ở đây làm gì?"
Trong bụng người kia thầm chửi, Tôi làm gì thì liên quan quái gì đến mấy anh? Nhưng nhìn đối diện toàn những gã cao to, hắn không dám cứng giọng, chỉ cau mày giơ xô cá trong tay lên.
"Rửa cá thôi. Ở con suối nhỏ này còn làm được gì khác? Mang về nấu cơm."
Thực ra Tằng Diệc Tường đã đoán ngay từ đầu hắn ở đây để rửa cá, vì trên mặt đất vẫn còn mấy đoạn ruột cá trôi trong nước. Anh hỏi chỉ để chắc chắn xem người này có thành thật hay không.
Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận, anh tiếp tục:
"Hai đêm trước, anh có thấy ai ở đoạn mương này… c.h.ặ.t x.á.c không?"
"…"
Mắt người kia mở trừng trừng, tròng trắng lộ ra nhiều hơn cả những con cá c.h.ế.t trong tay hắn.
"Anh nói gì cơ? Chặt xác? Nghe nhầm không đấy?"
Từng Diệc Tường nói thẳng:
"Con của Dạ Lãng Minh bị phát hiện ở rừng cây đảo Bạch Liên."
"Không… không biết!" Hắn xua tay lia lịa, nước từ bàn tay còn nhỏ giọt, chẳng thèm để ý có b.ắ.n lên người ai không. "Bảo sao vợ tôi nói chiều nay cứ thấy cảnh sát đến nhà họ Dạ hỏi chuyện. Các anh là cảnh sát à? Việc của Dạ Lãng Minh tôi không rõ. Hôm nay tôi mới đến đây rửa cá, cũng không phải ngày nào cũng tới, càng không ra đây giữa đêm. Nếu thật muốn hỏi thì đi tìm người khác mà hỏi."
Người dân thường vốn đã không mấy thiện cảm với cảnh sát, nói được vài câu, hắn chẳng muốn dây dưa thêm. Hắn cúi xuống nhấc chậu cá từ dưới đất lên, định chuồn thẳng.
Từng Diệc Tường đi thêm mấy bước, phát hiện cuối con đường mòn này có một phiến đá to, bị đè phẳng xuống đất. Có lẽ người trong thôn dùng để giặt quần áo, bề mặt đá bị mài đến bóng loáng.
Sau khi rửa xong cá, trên phiến đá vẫn còn sót lại vô số vảy bạc lấp lánh, lẫn với chút ruột cá và túi mật đắng ngắt. Chỉ cần nhìn thôi đã thấy tanh nồng đến khó chịu.
Có lẽ cũng nhận ra điều đó, người đàn ông kia lấy từ đáy chậu cá ra một chiếc thau lớn hơn, múc nước đầy rồi dội mạnh lên mặt đá. Dòng nước cuốn hết vảy, ruột cá và chất bẩn trôi xuống suối, tiếp tục xuôi dòng. Hắn dội liền mấy lần, sau đó cất thau, quay lưng bỏ đi.
Từng Diệc Tường và Vệ Hành trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý.
Chỉ từ động tác rửa đá ấy, họ đã liên tưởng đến cách hung thủ tẩy sạch vết m.á.u và xăng trên bãi cỏ.
Vết m.á.u trên bề mặt thì dễ xóa, bùn mềm bên dưới lại dễ hút m.á.u và xăng. Lau sạch bên ngoài thì được, nhưng sâu hơn thì sao? Chẳng lẽ hung thủ còn đào cả lớp đất có dính m.á.u mang đi? Nếu vậy, cảnh sát điều tra sẽ dễ lần ra dấu vết hơn.
Từng Diệc Tường vừa định nói thì Vệ Hành giơ tay chặn lại:
"Nói nhiều làm gì, sếp Tằng, tôi hiểu ý anh."
"Hiểu?" Tằng Diệc Tường nhướn mày.
"Ý anh là phải chú ý kỹ những chỗ bị nước rửa trôi, rất có thể đó chính là nơi hung thủ phi tang nội tạng, đúng không?"
Từng Diệc Tường gật đầu, nửa thật nửa đùa:
"Không hổ là sếp Vệ."
Dẫm lên đám cỏ lau, dưới chân cảm nhận rõ đất mềm nhão. Nơi này sát bờ suối, lại có cây cỏ giữ nước nên bùn ẩm ướt quanh năm. Nhưng lớp trên cùng được nắng phơi khô, nên giẫm xuống không để lại dấu chân rõ. Càng gần mép nước, bề mặt bắt đầu phủ một lớp rêu xanh, đi trên đó bàn chân hơi trơn.
Vệ Hành dẫn đội bên này, Tằng Diệc Tường mang theo tiểu Béo qua bờ đối diện. Hai nhóm xuất phát từ cùng một điểm, vừa vạch cỏ lau vừa cúi xuống quan sát đất.
Đa số khu vực vẫn nguyên trạng, không có dấu người qua lại, hoặc đã bị rửa trôi, rêu xanh vẫn nguyên vẹn.
Tằng Diệc Tường vốn không định để tiểu Béo mở đường. Dù cậu ta là cấp dưới, nhưng đã là cảnh sát thì ai cũng như nhau. Anh quen xông pha ở hiện trường (trừ lúc trả tiền). Anh cũng hiểu, vừa rồi Vệ Hành nói vậy là khách sáo, ngầm nhắc tiểu Béo phải chủ động.
Không ngờ tiểu Béo lại nhiệt tình thật, cứ đi trước dùng tay vạch cỏ lau sang hai bên, đợi Tằng Diệc Tường đến gần mới buông tay.
Mùa đông, mọi người mặc nhiều quần áo nhưng cổ tay và cổ vẫn để trống, chẳng bao lâu đã bị lá cỏ cắt xước chằng chịt. Có vết chỉ rách lớp da mỏng, có vết thì rịn m.á.u sau một lúc. Từng Diệc Tường vô tình thấy trên mặt tiểu Béo đã có mấy vệt máu, lại suýt trượt chân xuống suối, liền lên tiếng:
"Tiểu Béo, cậu đi sau tôi."
Cậu ta ngạc nhiên quay lại, cảm giác hơi ngứa trên mặt, đưa tay sờ thì lập tức chuyển thành cảm giác rát vì nước dính vào vết xước. Lúc này mới nhận ra mình đã bị cỏ cắt.
Nhưng với dân cảnh sát, mấy vết này chẳng đáng gì. Cậu cười hề hề:
"Anh Tằng, anh đang lo cho tôi à? Không sao đâu, đường khó đi để tôi mở lối là vừa.
Vừa dứt lời, cậu đã thấy chân mình hụt xuống. Nhìn lại thì tái mặt, chẳng qua vừa đứng trúng một mảng đất sét mềm, nửa chiếc giày đã chìm trong bùn. Cậu vội rút chân ra, chùi giày vào mấy chiếc lá để gạt bớt bùn.
Nhân lúc đó, Tằng Diệc Tường vòng qua trước.
"Sếp Tằng!" tiểu Béo gọi.
"Cứ đi theo phía sau. Xung phong mà không để ý thì lỡ phá hỏng hiện trường thì sao?" Từng Diệc Tường cắt ngang, giọng có chút không kiên nhẫn.