Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án - 180 (2)
Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:43
Xe lao lên đại lộ, đèn đường sáng rực hơn. Cố Ứng Châu đưa ngón tay chỉ ghế sau:
“Có cái chăn, lạnh thì lấy mà đắp.”
“Ừ.” Lục Thính An hờ hững đáp, không động đậy.
Trong xe nhiệt độ vừa vặn, hơi ấm đủ làm người ta choáng váng. Nếu thật sự lấy chăn ra, e rằng cậu sẽ ngủ thẳng đến sáng.
Mà đêm nay, cậu ở lại đâu phải để ngủ.
Hai tay nhét túi áo khoác, Lục Thính An khẽ véo một cái vào eo sườn.
Đau!
Thân hình cậu vốn gầy, chẳng mấy thịt thừa, cũng chẳng nhiều cơ bắp.
Mặt ngoài không biểu hiện gì, nhưng trong lòng thì “tiểu nhân” đã nhảy dựng, nghiến răng giậm chân.
Cậu giữ chặt tay, đề phòng bản thân lỡ ngủ quên, làm hại cả Cố Ứng Châu cũng gật gù theo.
Có điều, người ta có thể nhịn đói, nhịn khát, thậm chí nín tiểu, chứ không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ dâng trào như thủy triều. Nhất là kiểu người thiếu ngủ mãn tính như cậu. Nếu cậu mà nhịn nổi, ngày mai có thể lên làm lãnh đạo quốc gia bởi chắc chắn phải có siêu nhân ý chí và thân thể thép.
Lục Thính An chẳng biết mình gục xuống từ khi nào. Chỉ nhớ giấc ngủ ấy sâu đến mức không mộng mị. Đến khi tỉnh lại, xe đã dừng ở thôn Đại Lãng.
Lục Thính An chợt giật mình tỉnh lại.
Mở mắt ra, trong tầm nhìn mơ hồ như có từng đợt thủy triều rút xuống, cậu hít sâu một hơi, cổ cứng nhắc đau mỏi, cánh tay để trong túi ngủ cũng tê rần. Vừa khẽ cử động thân mình, liền cảm thấy trên người có thứ gì đó trượt xuống. Cúi đầu nhìn, cậu mới phát hiện một tấm chăn phủ lên nửa người trên cùng đôi chân mình.
Thảm màu xanh biển, bề mặt phủ lớp lông mịn mềm mại, chỉ cần nghĩ đến chạm vào da thịt thôi cũng biết sẽ thoải mái đến mức nào, dù hiện tại chỉ cách một lớp áo khoác.
Cậu khẽ chậc lưỡi, đưa tay xoa mặt, thì thào:
“Khi nào ngủ vậy?”
Vấn đề này cậu cũng chẳng có cách nào tự trả lời. Rõ ràng trước đó cậu còn nghĩ mình ít nhất có thể gắng gượng thêm một lúc. Nhưng đầu óc bây giờ đã tỉnh táo lạ thường, tuyệt đối không phải chỉ ngủ hai mươi phút hay nửa tiếng có thể đạt đến. Rõ ràng, ngay sau khi Cố Ứng Châu đổi hướng xe, không bao lâu cậu đã chìm vào giấc ngủ.
Điều duy nhất cậu biết được là không rõ mình ngủ khi nào, nhưng lại biết chính xác Cố Ứng Châu xuống xe lúc nào.
Bởi ngay vừa rồi, trong lúc cậu vô thức ngủ say, bỗng có cảm giác như thần kinh trong não bị một bàn tay mạnh mẽ kéo giật. Đó là cảm giác vô cùng quen thuộc bị lôi vào “bóng đè”.
Chỉ khác lần này, trước mắt cậu một mảnh hắc ám, không thấy được gì cả. Cậu chỉ cảm nhận rõ ràng có một luồng sức mạnh đang áp chế thân thể mình, giam chặt không cho tỉnh lại. May thay, thứ lực lượng ấy cũng chỉ dừng ở đó, không thể giống như trước kia thao túng toàn bộ, kéo cậu đi chứng kiến những thứ kinh khủng.
Cậu đoán, chắc là do Cố Ứng Châu chưa đi xa. Chỉ cần có Cố Ứng Châu ở gần, “bóng đè” cũng không dám lộng hành. Nghĩ vậy, cậu chợt bật cười thầm ngay cả bóng đè cũng phải kiêng kỵ “thiên vận chi tử”.
Giãy giụa một lúc, Lục Thính An mơ hồ cảm thấy lực trói buộc kia dần yếu đi.
Ngay khi cậu sắp mở mắt, lại nghe thấy một giọng nói vang lên, gọi thẳng tên:
“Lục Thính An!”
Trong bóng tối, toàn thân cậu cứng lại.
Người gọi là một nam nhân. Giọng nói vang vọng như từ nơi xa xăm truyền đến, mơ hồ, hư ảo, khó nắm bắt. Nhưng đồng thời, âm thanh ấy lại khiến cậu cảm giác quen thuộc dị thường không chỉ quen về âm sắc, mà cả cách nhấn nhá, tiết tấu, đều làm người ta bất giác tìm trong trí nhớ xem đã nghe ở đâu.
Nhưng cậu chẳng tài nào nhớ ra.
Bởi ngay lúc đó, âm thanh kia bỗng từ xa vút đến sát bên tai cậu, phả hơi thầm thì:
“Thính An, lưu lại bồi tôi đi. Trên thế gian này chỉ có tôi biết cậu đến từ đâu. Tôi hiểu cậu, cậu đã thay đổi tôi. Chúng ta vốn dĩ là một thể, chẳng phải sao?”
“Thính An, ở lại đi, vinh hoa phú quý, tôi đều có thể cho cậu ——”
Âm thanh kia tuy vô thực, không mang theo hơi nóng, nhưng cảm giác dán sát bên tai thì thầm vẫn khiến Lục Thính An cực kỳ khó chịu. Chỉ nghe thôi, cậu đã có cảm giác như bị một con rắn độc dính nhớp, từ đầu bò xuống chân, cuốn chặt lấy, còn lè lưỡi lạnh lẽo quét qua da thịt, khiến cậu sởn gai ốc.
Trong thoáng chốc, “rắc” một tiếng, cậu tỉnh hẳn.
Sau khi tỉnh lại, Lục Thính An lập tức hồi tưởng âm thanh kia. Thực ra cậu vốn không mấy nhạy cảm với giọng nói, lúc học còn chẳng phân biệt nổi bạn cùng lớp nào gọi mình, chỉ khi quay lại nhìn mặt mới biết.
Vậy mà lần này, giọng nói ấy lại để lại trong trí nhớ cậu ấn tượng rõ rệt. Người có thể khắc sâu như vậy, hoặc là cậu từng nghe đi nghe lại quá nhiều lần, hoặc đó là một nhân vật quá mức trọng yếu.
Cậu bắt đầu đối chiếu từng người từ ba đồng đội trong Tổ Trọng Án, sang bên Ngân Kiểm Khoa, phòng pháp y, rồi đến những nghi phạm từng tiếp xúc.
Cuối cùng, cậu đem giọng nói kia khớp với một người.
Bạch thiếu.
Cậu có thể khẳng định, người nói chuyện trong mơ chính là Bạch thiếu.
Dù chưa từng tận mắt gặp hắn ở ngoài đời, nhưng trong “bóng đè” thì coi như cũng tiếp xúc không ít. Người này ít nói, âm sắc cũng không tồi, nhưng đa số người nghe hắn mở miệng đều chẳng khen là dễ nghe, mà chỉ thấy rùng mình.
Đó chính là sức hút đáng sợ của Bạch thiếu chỉ bằng giọng nói thôi, đã khiến người khác sinh tâm kính sợ, không dám lại gần.
Xác định được đó là giọng Bạch thiếu, lòng Lục Thính An không những không nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm rối bời.
Như một đống chỉ len rối tung bị mèo vần nát, cậu càng cố tìm đầu mối, lại chỉ nắm phải từng nút thắt chằng chịt.
Rốt cuộc Bạch thiếu có ý gì?
Cái gì gọi là “tôi biết cậu đến từ đâu”? Nguyên chủ vốn là người trong thế giới này, chẳng có lý do gì để nói ra câu đó. Còn cậu quả thật đến từ một thế giới khác. Ngoại trừ chính cậu, sao lại có kẻ thứ hai biết chuyện này? Hơn nữa lại là một kẻ nguy hiểm như thế?
Lẽ nào nguyên chủ từng trêu chọc Bạch thiếu, thậm chí có một đoạn tình cảm mờ ám?
Nhưng thế vẫn chẳng hợp lý. Ý trong lời nói kia rõ ràng hàm chứa tình cảm cực kỳ sâu nặng, cực kỳ phức tạp. Nếu vậy, tại sao suốt hai tháng cậu sống trong thế giới này, lại chưa từng gặp mặt người đó?
Rốt cuộc là sao?
Âm thanh ấy đột nhiên xuất hiện hôm nay, là do “bóng đè” cảnh báo cậu đang bị kẻ khác theo dõi, hay chỉ đơn thuần là một giấc mộng tiên tri?
Nếu là mộng tiên tri thì…
Bên trong xe, dưỡng khí dư dả. Có lẽ vì sợ cậu lạnh, lúc xuống xe Cố Ứng Châu thậm chí còn chưa rút chìa khóa.
Thế nhưng Lục Thính An vẫn cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn, như thể có một bàn tay vô hình siết chặt lấy lá phổi, không ngừng ép dồn, khiến không khí trong lồng n.g.ự.c bị ép ra ngoài.
Không biết đã qua một, hai hay ba phút không thở nổi, dưới ánh trăng, gương mặt vốn đã tái nhợt của cậu đỏ bừng lên, môi dần tím lại.
“Đông!” một tiếng nặng nề vang lên, như có vật gì rơi xuống đất ngay ngoài xe, cách đó không xa.
Âm thanh đó kéo cậu ra khỏi trạng thái ngột ngạt. Cậu hít một hơi mãnh liệt, lấp đầy lá phổi, rồi hoảng hốt mở cửa xe lao ra ngoài.
Gió biển rét buốt mang theo vị mặn tanh xộc vào mặt. Làn gió lùa qua cổ, đ.â.m thẳng vào ngực, lạnh đến như kim châm.
Bị khí lạnh quất vào, cậu rùng mình một cái, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo hơn.
Cách chừng mười mét, nghe thấy động tĩnh, Cố Ứng Châu quay đầu lại nhìn. Thấy Lục Thính An đã tỉnh, ánh mắt anh thoáng nhu hòa, lập tức bước nhanh đến gần.
Lục Thính An co rụt cổ, nhìn thấy hơi thở mình hóa thành một làn khói trắng.
Cậu hít sâu một hơi, dùng khí lạnh kích thích cơ thể, rồi còn không quên cúi người tắt điều hòa, rút chìa khóa xe trước khi đóng cửa.
Điều hòa mùa đông vốn rất tốn năng lượng. Tuy gia đình Cố Ứng Châu chẳng mấy bận tâm đến chút phí tổn đó, nhưng cậu vốn là một công dân ý thức bảo vệ môi trường: bật thêm một phút điều hòa cũng là góp phần khiến Trái Đất nóng lên thêm một chút.
Trong lúc cậu làm vậy, Cố Ứng Châu đã chạy đến trước mặt, hỏi:
“Khi nào tỉnh?”
Lục Thính An nghịch ngón tay móc lấy túi áo khoác anh, tùy tiện ném chìa khóa vào đó:
“Vừa mới.”
Cố Ứng Châu mỉm cười:
“Sao không ngồi thêm một lát trong xe? Vừa tỉnh mà gặp gió rất dễ cảm lạnh.”
Nghe anh nói, Lục Thính An mới thấy cơ thể như sống lại. Tuy tay chân vẫn lạnh buốt, nhưng ít nhất còn cảm giác m.á.u đang chảy.
Lòng cậu hơi d.a.o động.
“Lời này đáng lẽ tôi phải hỏi anh mới đúng.” Cậu hừ nhẹ, trách: “Anh không phải bảo muốn tìm người nói chuyện sao? Thấy tôi ngủ bên cạnh, anh liền chẳng bị ảnh hưởng gì à?”
Ánh mắt Cố Ứng Châu thoáng dừng lại.
Không bị ảnh hưởng ư? Làm sao có thể. Trên thực tế, anh còn bị ảnh hưởng nhiều hơn tưởng tượng.
Lục Thính An ngủ rất yên tĩnh, đầu tựa vào ghế, vừa ngả xuống liền chìm vào giấc. Không ngáy, không nghiến răng, cũng không nói mớ an tĩnh đến mức chẳng giống đàn ông chút nào.
Nghĩ đến đồng nghiệp khác, Phó Dịch Vinh ngủ thì hay đánh rắm, còn tự vùi đầu vào chăn để “tự xử lý”; Lý Sùng Dương trẻ tuổi nhưng ngáy như máy khoan, đến mức bị than phiền nhiều lần, sau phải bỏ thói quen ngủ trưa ở văn phòng; Hồ Trấn thì tật xấu đầy mình, ngay cả vợ đến đồn cảnh sát cũng phải than phiền.
Chỉ có Lục Thính An, ngủ yên lặng đến khiến người ta muốn cố tình trêu chọc, muốn xem cậu phản ứng thế nào khi bị quấy nhiễu. Hẳn sẽ rất thú vị.
Chỉ hồi tưởng vài giây, Cố Ứng Châu đã vội dừng suy nghĩ của mình.
Không trả lời, anh vòng ra cốp xe, lấy ra một túi nhỏ. Bên trong là chiếc khăn quàng cổ kẻ ô xanh trắng, chất lông dê xa xỉ.
Anh mở khăn, quàng lên cổ Lục Thính An:
“Vừa mới giặt sạch.”
Mặt Lục Thính An vốn đã nhỏ, nay bị chiếc khăn to bọc kín, chỉ lộ ra đôi mắt sáng, khiến khí chất lạnh lùng thường ngày bỗng trở nên dịu đi mấy phần.
Cố Ứng Châu gần như không kìm được muốn đưa tay xoa rối mái tóc cậu, nhưng lại nhịn xuống.
Lục Thính An nhận ra đối phương chẳng giỏi quàng khăn. Thắt ngay trước mặt, che cả nửa gương mặt, vừa vướng vừa xấu.
Cậu cũng không để tâm, tiện tay tháo nút thắt rồi vòng ra sau. Sau đó hỏi:
“Thế nào, tìm thấy chưa?”
Cố Ứng Châu vừa định trả lời, thì từ sau lùm cây mười mét xa vang lên tiếng Phó Dịch Vinh phấn khích:
“Tìm được rồi, lão đại!”
Ánh mắt Cố Ứng Châu dừng lại trên mặt Lục Thính An, thoáng trầm mặc.
Lục Thính An khẽ cười:
“Nếu tìm được rồi thì đi xem đi.”
Cố Ứng Châu ném túi về ghế sau:
“Đi thôi.”
Hai người một trước một sau đi đến bên hố đất. Gió biển thổi đến, mùi tanh nồng của m.á.u trộn với mùi hôi thối, át cả mùi đất ẩm.
Qua lớp khăn quàng, Lục Thính An vẫn ngửi thấy, liền hơi né sang một bên.
Dạ Lãng Minh đào hố ngay sau nhà để chôn xác. Tuy cách xa hàng xóm, lại là ban đêm, nhưng vì hoảng loạn nên hố đào rất nông.
Sâu chưa đến một mét, trong đó lộ ra trái tim, hai quả thận cùng một lá phổi. Trên bề mặt đã có vài con giòi nhỏ bò lổm ngổm, nhưng nhờ bị vùi nên chưa bốc mùi nặng.
Bên cạnh còn có con d.a.o phay đầy gỉ sét, lưỡi vẫn còn vết khắc mới, những chỗ khác loang đầy m.á.u khô.
Quả đúng như bọn họ suy đoán, đó chính là con d.a.o từng được đặt rất lâu trên bàn đá hoa cương, rồi đột ngột biến mất.
Lê Minh than thở:
“Dùng con d.a.o cùn thế này mà vẫn có thể xẻ được, Dạ Lãng Minh đúng là ra tay độc ác.”
Không ai đáp lại. Với một kẻ có thể ra tay với chính con mình, tàn nhẫn đã trở thành bản tính.
Đống hành lý bà lão chuẩn bị mang đi đều bị chôn cùng. Một đôi giày vải rách, vài bộ quần áo cũ. Có bộ đã sờn rách ở khuỷu tay, sợi bông lòi ra.
Ngoài những thứ tầm thường đó, chẳng có vật gì đáng giá.
Lục Thính An đứng lặng sau thân cây, nhìn Lê Minh cẩn thận lấy từng món trong hố bỏ vào túi đựng vật chứng.
Khi mọi thứ được thu dọn xong, Lục Thính An hỏi:
“Án này xong, chắc cũng có thưởng chứ?”
Cố Ứng Châu gật:
“Có, sao vậy, cậu thiếu tiền?”
Lục Thính An ngạc nhiên nhìn anh:
“Tiền ai mà chê? Nói đi, tôi giúp người đó tiêu.”
Cố Ứng Châu cười khẽ:
“Tôi chẳng có chỗ tiêu.”
Lục Thính An không để ý đến câu đó, tiếp tục nói:
“Tôi định dùng tiền thưởng tìm cho Dạ Quang một chỗ mộ phần. Anh giúp tôi tìm nhé?”
Cố Ứng Châu nghiêng đầu, nhìn cậu ngắm xa xăm, nét mặt không kìm được mà dịu xuống:
“Được.”
“Tôi sẽ chọn cho cậu bé một nơi có cây, có hoa, có ánh mặt trời.”