Tiểu Thư Lưu Lạc - Chương 134
Cập nhật lúc: 07/09/2025 01:54
Lục Vãn vội đẩy Tô Nạo ra ngoài:
“Đừng để ý đến anh ta, đi thôi, tớ dẫn mọi người đi tham quan.”
Tô Nạo: “Nhưng mà… cũng được thôi.”
Mặc dù có chút gì đó không ổn, nhưng cô ta không nên để ý đến điều này, vì dù sao họ đến đây để thăm Lục Vãn!
Lục Vãn vừa đẩy Tô Nạo đi được hai bước, thì nhóm bạn chờ bên ngoài đã ùa vào trong.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía người đang đội mũ bảo hiểm trong phòng.
Thật sự rất kỳ quặc.
Lục Vãn: “...”
Tống Thiến Thiến: “Wow, đây là ai vậy? Sao lại đội mũ bảo hiểm trong nhà?”
Không chỉ đội mũ bảo hiểm, mà còn mặc quần short siêu ngắn.
Đôi chân này… khiến các nữ sinh cảm thấy tự ti.
Tô Nạo: "Đây là công nhân cắt tỉa cây cối của nhà Lục Vãn."
Tống Thiến Thiến tròn mắt kinh ngạc:
“Không thể nào, công nhân mà lại đẹp trai và dáng chuẩn như vậy sao? Anh ơi, anh làm ở công ty nào vậy, cho em xin thông tin liên lạc nhé. À, em có thể nhìn thấy mặt anh không?”
Lục Vãn nhanh chóng đáp:
"Mặt anh ấy bị dị ứng với ánh sáng, và lịch hẹn đã kín suốt nửa năm sau. Được rồi, Tiểu Du, mau ra ngoài cắt cỏ đi! Nhanh lên!"
Lục Bất Du trợn mắt, vừa đi vừa cười lạnh.
"…Hehehe."
Ý gì đây? Chẳng lẽ tôi không dám gặp ai sao?
Cả nhóm bạn: "..."
Công nhân này sao mà kỳ lạ vậy.
Đường Đường do dự một chút rồi đề nghị:
"Dù tôi thừa nhận anh ta có thân hình rất đẹp, nhưng tôi nghĩ cậu nên đổi người khác, anh ta… có vẻ đầu óc không ổn lắm."
Mọi người đều gật đầu, tỏ ý đồng tình.
"... Được rồi, tôi sẽ cân nhắc."
Lục Vãn không biết nói gì thêm, vì vậy cô lại phát cho mỗi người… một chai nước khoáng nữa.
“Hôm nay không có nắng, hay chúng ta chạy bộ quanh hồ đi, thế nào?”
Khu dân cư này nằm bên hồ, và hồ này không hề nhỏ, chạy quanh một vòng là 11 km.
Mỗi sáng giáo sư Lục đều chạy nửa vòng hoặc một vòng quanh hồ, ông tin rằng thể thao giúp khơi dậy cảm hứng, và thỉnh thoảng Lục Vãn cũng tham gia.
“Chạy quanh hồ… bây giờ sao?”
“Cậu nghiêm túc đấy à?”
“Gì cơ?”
“Sao tự nhiên lại đề nghị thế?”
Nhìn phản ứng của các bạn, Lục Vãn cảm thấy họ có vẻ hào hứng?!
Cô càng thấy ý tưởng này thật độc đáo!
Đúng rồi! Chạy quanh hồ đi!
“Đi thôi, cầm nước khoáng của các cậu theo, chúng ta đi ngay bây giờ.”
Tất cả mọi người: "..."
Lục tổng không đùa đâu, cậu ấy nghiêm túc đấy!
Lục Vãn đã đi trước ra ngoài nhà, các bạn khác cũng đành phải đi theo.
Trong sân.
Lục Bất Du thực sự đã tìm được một chiếc kéo lớn để cắt tỉa cây cối.
Anh đang bực mình, lại không có việc gì làm, nên bắt đầu làm việc, cắt tỉa mấy bụi cây thấp đến mức trông như bị phá hoại.
Thấy Lục Vãn dẫn cả nhóm người ra ngoài, Lục Bất Du liền tiến lại gần.
Tống Thiến Thiến nhìn người đàn ông trước mặt, nhíu mày nói:
"Bây giờ… tôi càng nhìn càng thấy không đúng, người này trông rất quen."
Lục Bất Du hất mắt lên, lạnh lùng nói:
"Giờ thì cô biết rồi chứ?"
Anh nhận ra cô gái này, đã gặp cô ta vài lần ở sân bay, là một trong những fan cứng của anh.
Người nổi tiếng như anh thường nhớ rõ những fan hâm mộ trung thành, nhất là những người luôn bám sát ở tuyến đầu.
Và càng nhớ rõ những fan chuyên chụp ảnh và quay phim.
Cô gái này đang đeo dây đeo điện thoại là sản phẩm liên quan đến anh, mà anh nhớ là sản phẩm đó chỉ sản xuất 5000 cái, phải là fan cứng mới có được!
Không sai! Chắc chắn cô ta đã nhận ra dáng người và giọng nói của mình!
Nhưng đúng là fan giả, bây giờ mới nhận ra sao?
Hừ!
Tống Thiến Thiến khẽ nói:
"Thật đấy, cậu có nhớ tấm ảnh truy nã kẻ g.i.ế.c người gần đây không, cũng cao cao gầy gầy như vậy… có khi nào…"
Vừa nói xong, các bạn học đều lùi lại một bước, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.
Lục Bất Du: ???
Cái quái gì vậy?
"Đúng thế, cậu vừa nhắc đến, tôi cũng nhớ ra rồi, tên nghi phạm trong thông báo truy nã thật sự hơi giống đấy."
Đường Đường nói nhỏ.
"Mọi người cẩn thận!"
"Lục tổng, cậu chắc chứ?"
"Trời ơi?"
Lục Bất Du tức muốn phát điên! Cô nghĩ tôi là tội phạm sao?
Giỏi lắm, mấy người cứ gọi "anh ơi" suốt ngày.
Nào là "mỗi khung hình của anh đều hoàn mỹ", "anh có nhan sắc phát sáng, nhưng anh không chỉ có nhan sắc", "dù che mặt lại em cũng nhận ra anh qua thần thái".
Hóa ra chỉ là nói suông thôi sao? Thậm chí con không nhận ra giọng nói của tôi à?