Tiểu Thư Lưu Lạc - Chương 319

Cập nhật lúc: 07/09/2025 02:09

"Không phải như cậu nói đâu, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, cậu đã giúp tôi rất nhiều! Tôi đều nhớ hết!"

Lâm Niệm Niệm bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cậu ta.

"Thế còn Khương Bác Dương thì sao?"

Vu Soái lại hỏi.

Trước đây cậu ta không dám xen vào chuyện riêng của cô ta, vì Lâm Niệm Niệm không thích, nhưng lần này thật sự đã khiến cậu ta giận dữ.

Thấy sắc mặt đối phương không tốt, Lâm Niệm Niệm vội nói:

"Tôi và anh ấy... thật sự chỉ là bạn bình thường."

Vu Soái không nói gì, rõ ràng không tin lời giải thích này.

Lâm Niệm Niệm bắt đầu rơi nước mắt:

"Gần đây tôi cũng sống không tốt, mẹ của Khương Bác Dương ép tôi phải thôi học, rời khỏi thành phố này, tôi thật sự rất sợ hãi."

Vu Soái lập tức lo lắng:

"Cậu không sao chứ?"

Lâm Niệm Niệm khẽ gật đầu:

"Mọi chuyện đã qua rồi, vậy nên, chúng ta vẫn là bạn tốt, đúng không?"

May mà Khương Bác Dương đã nói rằng nếu tiếp tục gây khó dễ cho cô ta, cậu ta sẽ không đi học nữa, bà Khương đáng sợ kia mới chịu thôi.

Nhưng hiện tại vẫn còn chút vấn đề, bà Khương nhất mực muốn đưa con trai mình ra nước ngoài học.

Mới hôm kia Khương Bác Dương còn hỏi cô ta là có nên đi du học hay không.

Lâm Niệm Niệm đương nhiên khuyên cậu ta đừng đi.

Nếu Khương Bác Dương đi rồi, ai sẽ giúp cô ta đây?

Cậu ta mà đi du học năm, sáu năm, trở về liệu còn nhớ đến cô ta không?

Lâm Niệm Niệm không muốn cậu ta cứ thế rời đi, hơn nữa cô ta hiểu rất rõ, cảm giác của mình đối với Khương Bác Dương khác với mọi người.

Một cô gái muốn giữ lại người mình thích, thì có gì sai chứ?

"Nếu không làm gì sai, thì rời đi mới là biểu hiện của sự chột dạ."

Vốn dĩ Khương Bác Dương không muốn đi du học, cả hai nhanh chóng đạt được đồng thuận.

Giờ đây, mẹ con nhà họ Khương vẫn còn đang mâu thuẫn, Lâm Niệm Niệm mới có thể thở phào.

Khương Bác Dương đã chán ngấy cách hành xử cứng rắn của mẹ mình, vì vậy thường đến tìm Lâm Niệm Niệm để tâm sự, xua tan phiền muộn.

Cậu ta cảm thấy con gái vẫn nên dịu dàng mới tốt.

Cậu ta không thích mẹ mình, cũng không thích những người như Lục Vãn, cảm thấy họ mang đến áp lực lớn.

Lâm Niệm Niệm dẹp bỏ những suy nghĩ ấy, mỉm cười hỏi lại:

"Chúng ta vẫn là bạn, đúng không?"

Vu Soái do dự vài giây, rồi gật đầu.

Cậu ta cảm thấy rất áy náy với Lục Vãn, nhưng sau này nếu Lâm Niệm Niệm gặp khó khăn, có lẽ cậu ta vẫn sẽ giúp.

---

Chớp mắt đã đến thứ Bảy.

Hôm nay, Lục Vãn dậy rất sớm, vừa xuống lầu đã thấy Lục Bất Du ngồi trên ghế sofa.

Cả tuần nay cô không gặp người anh trai này, không ngờ hôm nay lại gặp.

Lục Vãn bước tới hỏi:

"Trùng hợp ghê, hôm nay em đi với bác cả học b.ắ.n súng, anh đi không?"

Lục Bất Du: "Em đang nhờ anh đấy à? Vậy thì anh phải cân nhắc đã."

"Không đi thì thôi."

Lục Vãn lười chiều ý người này.

Lục “cẩu” rất hống hách, đều do người trong studio của anh thường xuyên nịnh nọt mà thành ra.

"Ai nói là anh không đi?"

Lục Bất Du từ trên sofa đứng dậy.

Lục Vãn liếc anh một cái, cười nói:

"Gọi điện cho trợ lý của anh, bảo anh ấy đưa chúng ta đi."

"Dựa vào gì chứ? Em tự biết điều nhỉ?"

"Không đưa thì thôi, em gửi địa chỉ cho anh qua WeChat, em tự đi tàu điện ngầm."

Lục Vãn bước đến tủ giày, thay giày.

"Thôi được rồi, để anh tự lái xe, đúng lúc hôm nay được nghỉ."

Ba năm đầu mới ra mắt, Lục Bất Du thường liên tục mấy tháng liền không được nghỉ ngơi.

Nhưng bây giờ, anh đã có danh tiếng cao, không cần phải xuất hiện quá nhiều, việc chọn lựa các hợp đồng quảng cáo cũng trở nên kỹ càng hơn.

Lục Bất Du còn đặc biệt dặn dò quản lý, để anh có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

Hai anh em đến gara, cuối cùng Lục Bất Du chọn lái chiếc Mercedes mà Triệu Tổng đã mua tặng cho Giáo sư Lục, cũng chỉ hơn hai trăm triệu, vừa kín đáo vừa thực dụng.

Giáo sư Lục không tự lái xe, mỗi ngày đều chạy chiếc xe điện nhỏ đi làm, đỗ đâu cũng được, không sợ kẹt xe.

Trường b.ắ.n nằm ở hai tầng hầm của một tòa nhà thuộc tập đoàn Lục thị, cửa vào còn treo biển:

"Câu lạc bộ b.ắ.n s.ú.n.g Lực Vãn."

Trên đường đến, Lục Vãn vẫn có chút lo lắng.

Bây giờ nhìn thấy thì khá là chính quy, cuối cùng cô mới thở phào.

Lục Bất Du chống tay lên hông, nhìn tấm biển với vẻ bất mãn:

"Dựa vào gì chứ? Sao không gọi là Câu lạc bộ Lực Du, mà lại gọi là Lực Vãn?"

Lục Vãn: "Bớt nói nhảm đi, dựa vào việc anh là người hát hò nhảy múa, dựa vào việc em khỏe hơn anh."

Lục Bất Du: …

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.