Tiểu Thư Lưu Lạc - Chương 338
Cập nhật lúc: 07/09/2025 02:11
Tiếp theo là quay cho Tết Nguyên đán "Chúc các bạn học Trung học Thượng Đức năm mới vui vẻ."
Rồi đến Tết Thanh minh... Thôi bỏ qua, không có gì để chúc cả.
Quay sẵn đến tận tháng Sáu năm sau luôn, dù sao Lục Bất Du cũng không thắng nổi mình.
Không chịu thì dùng bạo lực mà trấn áp.
Nói đi cũng phải nói lại, hôm qua Lục chó còn nói cô là chiến thần trong số các bà chằn, đây gọi là tự gánh hậu quả.
Lục Vãn ngẫm nghĩ rồi nói:
"Thật ra..."
"Tất nhiên không phải, các cậu đang nghĩ gì vậy? Lục Vãn và Lục Bất Du làm sao mà giống anh em được? Đúng là vô lý."
Triệu Yên vừa đi tới vừa nói, hơi hất cằm lên, giữ dáng vẻ kiêu ngạo như mọi khi.
"Này? Nghe vậy cũng phải, ngoài việc họ giống nhau cái họ, còn lại chẳng giống anh em chút nào."
"Làm mình sợ c.h.ế.t khiếp, nếu là anh em thì thật vô lý, tính cách quá khác nhau."
"Mũi, mắt, đường nét... đều không giống, đúng là nghĩ nhiều quá rồi."
Đám bạn đang vây quanh ồn ào tản ra.
Dù nói Lục tổng cũng rất đẹp trai, nhưng hai người kia rõ ràng không thể là anh em.
Hơn nữa, khi Lục Bất Du mới ra mắt, trong một cuộc phỏng vấn anh ấy từng nói mình là con một.
Mười lăm năm trước, sau khi con gái thất lạc không lâu, Triệu Giai Ninh đã đưa con trai sang Singapore học.
Lúc đó bà đang có công việc bên đó, nên ở lại hai năm.
Lục Bất Du học tiểu học và trung học cơ sở ở Singapore, trung học phổ thông học ở Anh.
Anh chưa tốt nghiệp đại học đã ra mắt làm ngôi sao, chưa từng làm việc tại công ty của mẹ.
Cho nên ngay cả đối tác của Triệu Giai Ninh cũng hiếm khi gặp con trai bà.
Sau khi ra mắt còn cố tình giấu giếm, làm công tác bảo mật rất tốt, vì vậy số người biết chuyện càng ít hơn.
Lục Vãn: "..."
Là vậy sao?
Triệu Yên thu lại ánh mắt, trở về chỗ ngồi.
Cô ta không thích Lục Vãn, nhưng ghét người nhà họ Triệu.
Triệu Yên rất ngưỡng mộ việc Lục Vãn có thể thoát khỏi sự ràng buộc đạo đức, đổi lại cô ta thì không thể.
Khi xưa, nhà họ Triệu đưa cô bé từ cô nhi viện về, vốn là để bù đắp cho sự mất mát con gái bị lạc mất của cô ba.
Triệu Giai Ninh không chấp nhận, thế là cô bé được đại thiếu gia nhà họ Triệu nhận nuôi.
Lúc đầu, Triệu Yên đương nhiên rất biết ơn, sau này... cô ta không nghĩ vậy nữa.
Cha mẹ nuôi nóng tính, bề ngoài thì hào nhoáng, nhưng sau lưng lại mắng nhiếc cô ta không ít.
Đã tốn tiền, nên mẹ nuôi yêu cầu cô ta phải làm tốt nhất ở mọi phương diện.
Triệu Yên không thể nói gì, ngay cả con ruột cũng không được chất vấn cha mẹ, huống hồ cô ta chỉ là con nuôi thì có tư cách gì?
Chỉ có thể bị người đời chỉ trích là đồ vong ân phụ nghĩa.
Thành tích học tập của Triệu Yên tuy không bằng Lục Vãn, nhưng cũng nằm trong top mười của lớp.
Cô ta học rất nhiều tài năng: Piano, khiêu vũ, diễn xuất, v.v... Tuy tổng thể không bằng Tô Nạo, nhưng so với các cô gái cùng tuổi thì cô ta đã nổi trội hơn rất nhiều.
Lâu dần, từ một kẻ chịu uất ức, cuối cùng cô ta cũng biến thành một "trà xanh" mưu mô, đầy thủ đoạn.
Thật ra nghĩ lại, làm "trà xanh" cũng không có gì xấu, ít nhất cha mẹ nuôi đã thừa nhận giá trị của cô ta, thái độ cũng tốt hơn nhiều.
Ở trường có chuyện gì, cũng có con trai giúp đỡ.
Chỉ là, Triệu Yên rất ghen tị với sự tự do của Lục Vãn.
Sự dũng cảm thẳng tiến về phía trước của đối phương, thật khiến người ta vừa ghen tị vừa ghét.
Lục Vãn bất ngờ khi thấy Triệu Yên nói vậy, nhưng cô cũng không hỏi thêm.
Hai người thỉnh thoảng nói một, hai câu, nhưng tuyệt đối không thể nói là có quan hệ tốt.
Có điều hôm nay Triệu Tấn Minh không đến trường.
Nhưng cậu ta thường xuyên xin nghỉ, lấy cớ phải ra ngoài học khóa IELTS, nên trường học cũng không quản.
Dù sao mỗi ngày cũng có không ít học sinh xin nghỉ để ra ngoài học, Thượng Đức vốn không phải trường chuyên về giáo dục thi cử.
Nếu muốn thi vào trường quốc tế, thì phải học thêm rất nhiều khóa học từ các giáo viên nổi tiếng.
---
Buổi tối.
Lục Vãn tan học về nhà, nhìn thấy Lục Bất Du đang tập duỗi cơ trong sân.
Cô đi vòng quanh anh một vòng.
Lục Bất Du rùng mình hỏi:
"Em nhìn anh như vậy làm gì?"
Lục Vãn để lộ hàm răng trắng:
"Anh nên cảm thấy may mắn, hôm nay đã thoát nạn."
Nếu không, bây giờ anh đã bị cô nhốt trong phòng, điên cuồng ký tên, quay video chúc mừng như một công chúa nhỏ rồi.
Nghĩ vậy, đúng là bản thân quá xấu xa rồi.