Tiểu Thư Lưu Lạc - Chương 430

Cập nhật lúc: 07/09/2025 02:18

Nhà họ Trần đã kinh doanh qua nhiều thế hệ, dù không thể so với nhà họ Lục nhưng cũng là một doanh nghiệp trăm năm, là công ty niêm yết trên thị trường.

Trần Khánh có ba anh trai và một chị gái, là con út trong gia đình nên ông không hứng thú với việc kinh doanh của gia đình mà chọn theo ngành y.

Tuy nhiên, quan hệ giữa các anh chị em rất tốt, họ đều quan tâm chăm sóc cho người em út này.

---

Cổng sân đang mở, Lục Vãn liền chạy thẳng vào.

“Tiểu Trần, anh...”

Nói được nửa câu, Lục Vãn đột nhiên dừng lại.

Trong phòng khách còn có người khác.

Cha mẹ của Trần Niệm Khanh cũng đang ở đây.

Thấy Lục Vãn lao vào, Trần Khánh mỉm cười chào đón.

“Vãn Vãn đến rồi à, đến tìm Niệm Khanh sao?”

Lục Vãn đứng thẳng người:

“Chào chú, chào dì ạ.”

Trời ạ, nếu biết có người lớn ở đây thì cô đã tỏ ra nhã nhặn hơn, không lao vào như một tên cướp thế này rồi.

Trần Niệm Khanh không nhịn được mà bật cười.

Đương nhiên anh hiểu lúc này Lục Vãn đang nghĩ gì.

Lục Vãn liếc nhìn Trần Niệm Khanh một cái, rồi cố gắng giả vờ bình tĩnh nói:

“Đã có điểm thi đại học rồi.”

Trần Niệm Khanh: “Anh biết, em thi điểm cao hơn anh.”

Lục Vãn lập tức hứng thú:

“Anh thi được bao nhiêu điểm?”

Trần Niệm Khanh thở dài: “712.”

“Ồ, vậy cũng rất tốt mà, chỉ kém em một điểm.”

Dừng một chút, Lục Vãn lại nói:

“Thực ra bình thường anh thi đứng đầu nhiều hơn, lần này chỉ là em phát huy tốt thôi!”

Chuyện thi cử này cũng có phần may mắn. (Học tài thi phận)

Mặc dù là an ủi Trần Niệm Khanh, nhưng đuôi của Lục Vãn dường như đã vểnh lên tận trời, vì đứng nhất thật sự rất vui.

Hôm nay cha mẹ của Trần Niệm Khanh đến đây để xem điểm thi cùng con trai, họ đã vắng mặt trong kỳ thi đại học và lễ tốt nghiệp, lần này không thể bỏ lỡ nữa.

Trần phu nhân cười nói:

“Vãn Vãn, cháu giỏi quá, cha mẹ cháu đã biết chưa?”

Lục Vãn gật đầu: “Vâng, cháu vừa từ nhà ra đây, mọi người đều ở nhà ạ. Cháu chỉ tò mò muốn biết Trần Niệm Khanh thi bao nhiêu, vốn dĩ định gọi điện hỏi nhưng chạy sang đây nhanh hơn, nên cháu đến thẳng luôn.”

Ba mẹ Trần liếc nhìn nhau, rồi cùng bật cười.

Họ luôn bận rộn công việc, Trần Niệm Khanh được bảo mẫu chăm sóc từ nhỏ, từ khi đi học anh đã rất yên lặng, hiểu chuyện, không làm họ phải lo lắng.

Vì vậy, nhiều khi họ quên mất anh vẫn còn là một đứa trẻ.

Thường thì họ đối xử với anh như một người lớn.

Như Lục Vãn, hoạt bát vui tươi như vậy cũng rất tốt, họ lập tức cảm nhận được niềm vui của việc làm cha mẹ.

Huống chi, cô bé này rất xuất sắc, độc lập và tràn đầy năng lượng, đó mới là hình mẫu của tuổi trẻ.

Lục Vãn: ...

Thấy hai vị trưởng bối cười, Lục Vãn ngượng ngùng.

Chẳng lẽ mình quá thẳng thắn rồi sao?

Có phải mình quá hổ báo không?

Không được, sau này cô phải tinh tế hơn, ít nhất là khi ở trước mặt người lớn.

Trần phu nhân: “Vãn Vãn, cháu đến đúng lúc lắm, hôm nay dì đang sắp xếp lại đồ cũ, bất ngờ tìm thấy một quyển album, cháu có muốn xem cùng dì không?”

Lục Vãn: “Album? Là ảnh của Trần Niệm Khanh lúc nhỏ ạ?”

“Cháu xem thì sẽ biết, không chỉ có Trần Niệm Khanh, mà còn có cả hai anh em các cháu nữa.”

“Cháu và anh trai nữa ạ?”

Lục Vãn ngạc nhiên.

Trần phu nhân gật đầu, gọi Lục Vãn lại gần, bà lấy cuốn album trên bàn lên.

Lục Vãn hứng thú vô cùng, không chút e thẹn, lập tức ghé vào xem.

Đây là một số bức ảnh của Trần Niệm Khanh từ bé đến lớn.

Lúc còn là trẻ sơ sinh, Tiểu Trần đã là một mầm non đẹp, lớn dần thành một cậu bé khôi ngô.

Trẻ con vốn dĩ khó phân biệt giới tính, nên trong ảnh, Tiểu Trần trông giống như một cô bé xinh đẹp.

Lục Vãn nhìn Trần Niệm Khanh, thành thật khen ngợi:

“Wow, lúc nhỏ anh xinh quá!”

Trần Niệm Khanh: “Không bằng em khi còn nhỏ.”

“Hả?”

Trần phu nhân lật sang trang mới, ngón tay chỉ vào một bức ảnh.

“Vãn Vãn, đây là cháu, bên cạnh là Trần Niệm Khanh, còn cậu bé phía sau đang nhìn hai đứa là anh trai cháu.”

Lục Vãn nhìn kỹ.

“A, đây là cháu và Lục Bất Du ạ?”

Cô đã xem những bức ảnh cũ của mình và Lục Bất Du, nên lần này vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Phải nói rằng, tuy cô chỉ nhỏ hơn Trần Niệm Khanh khoảng bảy, tám tháng, nhưng hai người hoàn toàn khác nhau về phong cách.

Khi cô hai tuổi rưỡi, vẫn là một viên bi mũm mĩm, còn Trần Niệm Khanh khi ba tuổi đã là một tiểu mỹ nam, lông mi dài, mắt to, đôi môi đỏ mọng, bắt đầu lộ khí chất rồi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.