Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật Ký Làm Giàu - Chương 6: Đẳng Cấp Bậc Thầy Thêu Thùa
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:25
"Được chứ con. Con ở nhà một mình, có chó trông nhà thì vẫn yên tâm hơn nhiều. Trước kia mẹ cũng đã nói qua với con rồi, nhưng con lại bảo ngại dơ không chịu." Mẹ Quý cười hiền nói. Con dâu bà nay đã trở nên hiểu chuyện hơn, bà hài lòng đồng ý ngay chuyện nhỏ này.
Nói gì thì nói, đây cũng là con dâu do tự bà chọn. Chỉ cần nó biết chịu khó học hỏi, tận tâm chăm sóc con trai bà, thì những sai lầm trước đây mà Tô Đan Hồng đã gây ra, bà sẽ không còn để bụng nữa.
Khi mẹ Quý ra về, trên môi nở nụ cười mãn nguyện, tay còn cẩn thận bưng một mâm sủi cảo nghi ngút khói.
Thấy vậy, ba Quý lấy làm lạ, liền hỏi vợ: "Này bà, sao hôm nay bà không cãi vã với con dâu như mọi khi à?"
Mỗi lần trước đây, cứ hễ đi thăm con dâu về là bà xã ông lại nổi giận đùng đùng. Bà nghĩ bụng sẽ "làm lớn" một trận vì con dâu mãi không về, ai ngờ nay bà ấy lại trở về với tâm trạng tốt đến lạ, còn mang cả mâm sủi cảo từ nhà con dâu về nữa chứ.
"Đan Hồng nhà mình chẳng có đi lung tung đâu ông ạ. Con bé để ý thấy lần này Kiến Quân về phép không có nhiều quần áo, liền lên phố huyện mua vải, định bụng may cho thằng bé hai bộ đồ mới. Rồi nó còn mua cả len sợi để đan áo len cho Kiến Quân nữa chứ. Con bé đã nán lại học đan cùng chị bán vải mất nửa ngày trời nên mới về nhà trễ như vậy đó." Mẹ Quý vui vẻ kể lại.
Quý phụ nghe xong, gật gù đầu. "Đây là Đan Hồng tự tay gói gém, bảo tôi mang về. Tôi nói không cần, nhưng con bé cứ một mực bắt tôi phải nhận cho bằng được." Mẹ Quý vừa cười vừa nói, đầy vẻ tự hào.
Ba Quý liền bảo: "Tối nay ăn cơm, bà lại hấp nóng mấy cái sủi cảo này lên cho cả nhà cùng ăn đi."
"Tôi mang mấy cái bánh bột ngô cho con bé trước đã." Mẹ Quý nói rồi vội vã đi ngay.
Đặt mâm sủi cảo lên bàn xong, bà liền bưng mấy cái bánh bột ngô sang cho Tô Đan Hồng. Đến khi quay về, mẹ Quý lại bưng thêm một bát canh trứng rong biển lớn. Đúng là mẹ Quý làm việc năng suất gấp bội, nhanh chóng tìm và mang về cho con dâu một chú chó con bụ bẫm, mới một tháng tuổi, trông rất được chăm sóc cẩn thận.
Sau khi rối rít cảm ơn mẹ Quý, Tô Đan Hồng liền cho chó con ăn cơm. Chú chó đen nhỏ này, xem ra đã chính thức "an cư lạc nghiệp" tại căn nhà của cô.
Lấy vải ra, Tô Đan Hồng bắt tay vào may vá. Vóc dáng Quý Kiến Quân thế nào, nàng đã ước chừng được kha khá, dù sao cũng đã ở chung mấy đêm, có muốn vờ như không biết cũng không được nữa rồi.
Tô Đan Hồng khẽ ngượng nghịu cầm kim chỉ, bắt đầu cẩn thận may từng đường kim mũi chỉ cho bộ quần áo mới. Nàng vừa làm vừa nghĩ đến Quý Kiến Quân, không biết anh ấy có ưng ý bộ đồ cô tự tay may hay không? Quý Kiến Quân lúc này vẫn đang trên chuyến xe lửa. Trước khi lên tàu, anh theo thói quen mua hai cái bánh quai chèo, tính toán ăn dè để qua hai ngày đường. Đồ ăn trên xe lửa tuy có bán, nhưng giá hơi chát, anh không nỡ bỏ tiền ra mua.
Ăn xong hai cái bánh quai chèo, bụng anh đã bắt đầu cồn cào. Đoạn đường còn lại đều phải cố gắng chịu đựng, nhưng cũng chẳng sao, mấy năm nay đi đi về về như vậy anh đã sớm quen rồi.
Anh gối đầu lên chiếc ba lô con cóc, bỗng thấy có gì đó hơi cộm. Mở ba lô ra, anh bất ngờ nhìn thấy một hộp đồ ăn được gói ghém cẩn thận, bên trong là những chiếc sủi cảo mà vợ anh đã chuẩn bị từ trước.
Những chiếc sủi cảo đã được hấp chín, để nguội rồi mới xếp từng chiếc vào hộp. Có điều, vợ anh có lẽ chưa có nhiều kinh nghiệm, cứ nghĩ bỏ càng đầy càng tốt, thành ra sủi cảo chất chồng lên nhau, hơi lộn xộn, hình dáng có chút "thảm hại". Thế nhưng, Quý Kiến Quân nhìn hộp sủi cảo ấy, trong lòng lại trào dâng một nỗi nhớ nhà mơ hồ mà da diết.
Trước kia, mỗi bận về nhà rồi lại đi, anh chỉ thấy lòng mình nhẹ nhõm biết bao. Vậy mà giờ đây, Quý Kiến Quân lại chợt nhận ra, bản thân vừa mới rời khỏi nhà đã cảm thấy nhớ nhung khôn tả.
Anh rót nước sôi vào hộp, tức thì mùi thơm bốc lên ngào ngạt. Hương vị tuy không khác mấy so với khi vừa nấu xong, nhưng so với việc gặm bánh quai chèo khô khốc thì quả thực tốt hơn gấp ngàn vạn lần rồi!
Xử lý xong sủi cảo, cất hộp đồ ăn đã rửa sạch vào ba lô. Sờ tay vào ba lô, Quý Kiến Quân sững sờ khi lấy ra hai quả táo lớn, càng thêm mong chờ lần về nhà sau này.
Không biết hiện tại vợ anh đang làm gì?
Tô Đan Hồng đang làm gì ư? Đương nhiên là ở nhà toàn tâm may vá, đan áo len cho Quý Kiến Quân.
Hiện tại trời đã trở lạnh, nàng tranh thủ làm xong sớm để gửi cho Quý Kiến Quân, mong anh ấy sớm có cái mặc ấm áp.
Việc này đối với nàng chỉ là chút chuyện vặt vãnh. Chưa đầy mười ngày, nàng đã hoàn thành xong hai bộ quần áo cùng một chiếc áo len. Nói với mẹ Quý một tiếng, nàng liền cất công đến bưu cục trên trấn để gửi cho Quý Kiến Quân.
Lần trước là lần đầu tiên lên trấn nên còn bỡ ngỡ, lần này Tô Đan Hồng quyết định phải thong thả dạo quanh chợ. Dù sao quần áo cũng đã gửi xong, đồ đạc của nàng cũng còn nhiều, không có việc gì làm, nàng liền dạo xem có cách nào kiếm thêm tiền hay không.
Đời trước nàng mở một cửa hàng thêu, việc buôn bán khá tốt. Mặc dù là anh trai giúp nàng mở, nhưng nàng đều tự mình kinh doanh.
Tính toán làm lại nghề cũ, nàng đi dạo quanh một vòng, trong lòng chợt nảy ra ý định, bởi vì nàng phát hiện trên trấn chỉ có vỏn vẹn một cửa hàng thêu, mà sản phẩm bên trong lại không hề tinh xảo, nàng xem thật chướng mắt.
Nếu là chính mình thêu, cửa hàng khẳng định việc buôn bán còn tốt hơn. Chỉ là, nàng thế yếu, bằng một mình nàng làm gì có căn cơ để mở xưởng thêu trên phố? Trước kia cửa hàng thêu của nàng thuê bốn thợ thêu, ở cái nơi này, nàng biết tìm đâu ra người? Nếu sản phẩm thêu ra mà chỉ đến vậy thôi, nàng thực không chịu nổi. Hơn nữa, nàng cảm thấy mình nên cẩn trọng hành sự thì hơn.
Vào cửa hàng thêu xem lần nữa, Tô Đan Hồng liền nghĩ kỹ, tính toán rằng, quan sát kỹ những sản phẩm thêu, lại lướt nhìn giá cả, nàng cảm thấy mình vẫn có thể kiếm thêm chút tiền lo vật dụng trong nhà.
"Bà chủ, các người có thu mua thêu phẩm không?" Tô Đan Hồng hỏi.
Bà chủ cười cười, đi tới nói: "Cứ gọi chị Hồng là được rồi, cái từ "chưởng quầy" nghe phong kiến quá."
Tô Đan Hồng nghe lời: "Chị Hồng, em có thể thêu đẹp hơn những sản phẩm ở đây, chị có nhận không ạ?"
"Thu." Chị Hồng nghe vậy, nhìn nàng nói: "Nhưng mà, cô em gái này thật sự biết thêu thùa ư?"
Tô Đan Hồng hiểu rõ chị ta có ý gì. Dáng người mình quả thật không giống hình tượng một thợ thêu nên có: tinh tế, uyển chuyển. Ngón tay lại thô ráp, không một chút mềm mại nào.
"Chị có vật mẫu nào không? Em thêu thử vài đường cho chị xem." Tô Đan Hồng nói.
"Có." Chị Hồng gật đầu, bán tín bán nghi dẫn cô vào. Có một sản phẩm thêu dang dở, chị Hồng đưa cho nàng nói: "Em thử thêu cho chị xem."
Tô Đan Hồng gật gật đầu, ngồi xuống sờ sờ bề mặt thêu, hơi nhíu mày, bề mặt chất lượng chỉ bình thường.
Bất quá Tô Đan Hồng cũng chưa nói cái gì, rốt cuộc chị Hồng không có khả năng lần đầu tiên lại đưa nàng một sản phẩm chất lượng tốt ngay được, dù sao cũng phải nhìn xem cô thật sự có năng lực không đã.
Tô Đan Hồng nhã nhặn lịch sự ngồi xuống, rất nhanh liền nhập tâm vào công việc. Chị Hồng muốn nàng thêu cảnh hoa thơm chim hót, đây chỉ là kiểu thêu đơn giản nhất, nàng từ năm sáu tuổi đã bắt đầu học thêu thùa và lấy cảnh này để luyện tập.
Cho nên tốc độ cực nhanh, chưa đầy một giờ đồng hồ, nàng đã hoàn thành mũi kim cuối cùng.
Nhìn thành phẩm chim hoàng oanh sống động như thật, đôi mắt chị Hồng sáng bừng. Lúc này mới thật lòng đánh giá Tô Đan Hồng: "Cô em gái, thật không thể ngờ đấy chứ? Trình độ này phải học bao nhiêu năm mới có được vậy?"
"Chẳng giấu gì chị Hồng, em chỉ nhân lúc nhàn rỗi không có việc gì làm mà lén học một chút, dần dà rồi cũng thành thạo." Tô Đan Hồng đứng dậy, khiêm tốn cười nói. Đời trước nàng sáu tuổi bắt đầu học, học ước chừng mười năm, ở mảng thêu thùa nàng có thiên phú không tồi. Người khác thêu cần bút than phác họa trước, nhưng nàng không cần, nàng chỉ cần xem qua vài lần, là có thể thêu được, tốc độ cũng nhanh. Đây cũng là điểm duy nhất mà mẹ không cần phải nhọc lòng lo lắng cho nàng.
Nhưng mà chị Hồng vẫn không thể tin nổi. Cô em gái này lại bảo là học lỏm ư? Đến bậc thầy thêu thùa cũng chưa chắc đã bì lại được với cô em này!