Tin Sốt Dẻo ! Thiên Kim Giả Huyền Học Trở Hào Môn ! - 58
Cập nhật lúc: 09/09/2025 05:51
Mộc Tịch Vãn không chần chừ nữa. Cô đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên n.g.ự.c Thiên Thiên, từ từ truyền vào cơ thể cậu bé một luồng linh khí thuần khiết và dịu dàng, giúp giảm bớt sự khó chịu.
Khi cô rút tay về,Thiên Thiên ngạc nhiên nói:
“Chị Vãn Vãn ơi, em thấy n.g.ự.c ấm áp và dễ chịu lắm! Cảm ơn chị, em hết khó chịu rồi!”
Bà nội Thiên Thiên nghe cháu nói, cũng vô cùng kinh ngạc. Tuy nhiên, bà vẫn chưa hoàn toàn tin đó là công lao của cô bé này. Bà thầm nghĩ, chắc chắn là do tác dụng phụ của thuốc hóa trị vừa qua đi, nên cháu trai bà mới cảm thấy dễ chịu như vậy.
Trong khi đó, cô Trương nhìn thấy đôi mày nhăn nhó của con trai mình đã giãn ra, liền vui mừng khôn xiết, vội vã nói với Mộc Tịch Vãn:
“Vãn Vãn, cô thật sự cảm ơn em nhiều lắm!”
Nhìn vẻ mặt biết ơn của cô Trương, Mộc Tịch Vãn hơi ngượng:
“Cô Trương, không có gì đâu ạ. Em chỉ giúp Thiên Thiên vượt qua giai đoạn hóa trị khó khăn nhất này thôi.”
“Mẹ ơi, con đói bụng, con muốn ăn cơm!”
Lần đầu tiên sau mấy ngày khó chịu vì tác dụng phụ của thuốc, Thiên Thiên cảm thấy đói bụng.
“Ôi chao, được được! Bà đi mua cơm cho cháu đây!”
Cô Trương chưa kịp nói gì, bà nội Thiên Thiên đã vội vàng đáp lời, rồi hối hả đẩy cửa phòng bệnh, đi mua đồ ăn cho cháu trai.
Mộc Tịch Vãn nhìn bà nội Thiên Thiên vội vã đi mua cơm, lại nghĩ đến cô Trương. Dù là vì bà nội Thiên Thiên, hay vì cô Trương, cô đều hy vọng Thiên Thiên có thể khoẻ lại.
Sau khi thấy sắc mặt Thiên Thiên đã khá hơn, Mộc Tịch Vãn trao đổi thêm với cô Trương về việc đăng ký nguyện vọng, rồi rời bệnh viện.
Cô gọi một chiếc taxi về căn hộ cho thuê. Vừa bước vào phòng, Tiểu Hoa đã dùng ánh mắt ủy khuất, oán trách nhìn cô, như thể đang chất vấn sao cô lại nhẫn tâm bỏ mặc nó vậy.
Mộc Tịch Vãn nhìn vẻ đáng yêu đến tội nghiệp của nó, không nhịn được mà bật cười. Cô bước tới, nhẹ nhàng bế Tiểu Hoa lên, rồi ngồi xuống ghế, thủ thỉ kể hết mọi chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua. Cô biết, dù Tiểu Hoa không thể nói, nhưng mỗi câu cô nói, nó đều có thể hiểu.
Sau khi nghe cô giải thích cặn kẽ, Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, dụi nhẹ cái đầu mềm mại vào cổ cô, lớp lông mềm như tơ lướt qua cổ cô.
Mộc Tịch Vãn khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng dỗ được tiểu tổ tông. Cô bắt đầu dọn dẹp căn hộ. Những món đồ thường dùng, cô cất vào không gian riêng của mình. Những thứ không cần thiết, cô đóng gói gọn gàng rồi mang xuống thùng rác của khu. Xong xuôi mọi việc, cô gọi điện cho bà chủ trọ, chờ bà tới để trả lại phòng.
Đây dù sao cũng là khu vực trường học, tiền thuê nhà mỗi tháng đều rất đắt đỏ. Giờ cô đã trở về Mộc gia, không còn cần căn hộ này nữa. Hơn nữa, sau này nếu học ở Kinh Đại, có thuê nhà thì cũng phải thuê ở gần Kinh Đại.
Giải quyết xong xuôi, Mộc Tịch Vãn ôm Tiểu Hoa gọi taxi về Mộc gia. Bác tài xế là một người đàn ông trung niên, tò mò nhìn Tiểu Hoa qua gương chiếu hậu:
“Này cháu gái, con chim của cháu thuộc giống gì mà đẹp và ngoan thế?”
Nghe được lời khen, Tiểu Hoa liền cất tiếng hót vui tai, ríu rít như đang cảm ơn bác tài, khiến bác tài vô cùng ngạc nhiên.
Về đến Mộc gia, trong nhà vắng tanh, ngay cả Mộc lão gia tử cũng không có ở nhà. Mộc Tịch Vãn ôm Tiểu Hoa lên phòng ngủ của mình, rồi ra ban công làm một cái tổ nhỏ êm ái cho nó.
Tiểu Hoa bay lượn hai vòng quanh căn phòng mới, rồi đậu lên vai cô, ríu rít kêu, như đang kể lể rằng nó rất ưng ý với ngôi nhà mới này.
Mộc Tịch Vãn dặn dò nó vài câu. Tuy ông nội rất mong nó đến, nhưng cô vẫn không muốn Tiểu Hoa làm phiền người nhà quá nhiều.
“Tiểu Hoa này, sau này không có việc gì thì con cứ ở trong phòng cô nhé. Nếu muốn ra ngoài, con có thể bay qua ban công. Nếu cô không có ở nhà mà con không vào được thì cứ đợi ở ban công, biết chưa?”
Tiểu Hoa nghiêng cái đầu nhỏ, lắng nghe, rồi gật gù liên tục như đã hiểu. Nó lại bay vào tổ nhỏ mới, kêu thêm hai tiếng như để khoe với Mộc Tịch Vãn rằng nó cũng rất thích cái tổ.
Mộc Tịch Vãn bật cười, khen nó hai câu. “Ngoan nào, đợi chị một lát nhé, chị xuống nhà lấy bánh mì cho em ăn!”
Kỳ thực, Mộc Tịch Vãn biết rằng chỉ cần cùng cô tu luyện mỗi ngày, Tiểu Hoa có thể nhịn ăn nhịn uống. Nhưng không hiểu sao, tiểu gia hỏa này lại đặc biệt thích các loại bánh mì, dù mỗi lần ăn không được bao nhiêu, nhưng chỉ cần thấy bánh mì là nó vui vẻ không thôi.
Cô vừa mở cửa phòng, Tiểu Hoa đã bay vút lên đậu trên vai cô. Mộc Tịch Vãn quay sang nhìn, khẽ vuốt ve cái đầu nhỏ của nó. Được rồi, nó muốn đi theo cô xuống nhà. Dù sao thì dưới nhà cũng chẳng có ai.
Vừa xuống đến cầu thang, cô thấy Mộc lão gia tử mở cửa bước vào, miệng ngân nga một điệu nhạc vui vẻ. Cô mỉm cười hỏi:
“Ông ơi, ông đi chơi về à?”
Mộc lão gia tử ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái đã thấy Tiểu Hoa đậu trên vai Mộc Tịch Vãn. Ông sững sờ, rồi nghi ngờ hỏi:
“Vãn Vãn, đây là con chim cháu nói sao?”
Sao lại không giống với tưởng tượng của ông? Ông cứ nghĩ con chim của Vãn Vãn là loại nhỏ nhắn, tinh tế, nhốt trong lồng và hót líu lo. Không ngờ lại là một con to lớn thế này.
Mộc Tịch Vãn bật cười khi thấy vẻ ngơ ngác của ông. Cô dịu dàng nói:
“Đúng vậy ông, đây là Tiểu Hoa, người bạn thân nhất của cháu ạ! Tiểu Hoa, chào ông nội đi nào!”
Tiểu Hoa nghe thấy cô nói, liền cất tiếng kêu trong trẻo về phía ông. Mộc lão gia tử nhìn con chim đang chào mình, kinh ngạc hỏi:
“Vãn Vãn, nó... nó nghe được cháu nói chuyện sao? Đây là giống chim gì vậy?”
Thật ra, chính Mộc Tịch Vãn cũng không biết Tiểu Hoa thuộc giống gì. Cô đã từng tìm kiếm rất nhiều thông tin trên máy tính, nhưng chưa bao giờ thấy một loài chim nào giống với Tiểu Hoa. Vì thế, cô thành thật trả lời:
“Ông ơi, cháu cũng không biết nó là chim gì. Lúc trước nó bị thương, cháu chữa lành vết thương cho nó xong, nó liền bám lấy cháu không chịu đi nữa.”
Mộc lão gia tử nghe xong càng thấy ngạc nhiên hơn. Con chim này quá có linh tính ! Ông nhìn cô, cười nói:
“Vãn Vãn, xem ra con chim này với cháu rất có duyên. Nó đã chọn ở bên cạnh cháu, vậy chúng ta phải đối xử thật tốt với nó.”
Ông nội Mộc nói xong, nhìn Tiểu Hoa đậu trên vai Vãn Vãn, có chút ghen tị: “Vãn Vãn, cháu có thể bảo nó đậu sang vai ông một lúc được không?”
Trong lòng Mộc lão gia tử thầm nghĩ nếu Tiểu Hoa cũng chịu gần gũi với mình, thì ngày mai ông phải mang nó đi khoe với đám bạn già của mình mới được.
Mộc Tịch Vãn nhìn ánh mắt mong chờ của ông nội, cô phì cười, quay đầu nói với Tiểu Hoa:
“Tiểu Hoa?”
Tiểu Hoa lập tức hiểu ý. Nó kêu nhẹ một tiếng, rồi vỗ cánh bay sang, đậu vững vàng trên vai ông nội.
Mộc lão gia tử ngạc nhiên tột độ. Vừa rồi Vãn Vãn chỉ nhẹ nhàng gọi tên nó, mà nó đã hiểu ngay ý của Vãn Vãn sao?