Tin Sốt Dẻo ! Thiên Kim Giả Huyền Học Trở Hào Môn ! - 70
Cập nhật lúc: 09/09/2025 05:51
Mộc Tịch Vãn không hề hay biết rằng, khi cô cúi đầu cắm cúi chạy bộ, "cái quầng sáng màu tím nhạt" mà cô "ngưỡng mộ" đã lẳng lặng tiến đến phía sau lưng cô.
Ban đầu, Dạ Mặc Diễm chẳng hề để ý đến sự hiện diện của một cô gái nhỏ bé trên quảng trường rộng lớn này. Anh chỉ tập trung vào nhịp thở và bước chân đều đều, đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
Thế nhưng, với chiều cao và sải chân dài, dù chỉ chạy với tốc độ vừa phải, anh vẫn nhanh tiếp cận Mộc Tịch Vãn. Đến khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, Dạ Mặc Diễm mới nhận ra bóng dáng quen thuộc đang chạy phía trước.
Anh khẽ động lòng, đôi mắt sắc bén nhanh chóng nhận ra đó chính là cô gái nhà họ Mộc mà anh vô tình gặp tối qua. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, anh lập tức giảm tốc độ, giữ một khoảng cách ổn định để chạy theo sau. Ánh mắt anh vô thức dán chặt vào bóng lưng nhỏ nhắn đó, không hề rời đi.
Sau một lúc lâu, Dạ Mặc Diễm nhìn cô gái nhỏ phía trước, trong mắt không giấu được sự tán thưởng. Anh đã từng nghĩ, một cô gái trông mong manh như vậy, chạy bộ có lẽ chỉ là theo phong trào, chắc chắn sẽ không kiên trì được lâu. Nhưng anh đã theo sau cô một khoảng thời gian khá dài, vậy mà cô vẫn giữ vững nhịp điệu, không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Rõ ràng, đây là kết quả của việc rèn luyện thường xuyên, cô gái này kiên cường hơn vẻ bề ngoài rất nhiều.
Dạ Mặc Diễm mải suy nghĩ, vô tình tăng tốc. Mộc Tịch Vãn lập tức cảm nhận được có người tiến đến gần. Không cần nhìn, cô cũng có thể đoán ra người đó là ai, bởi vì chỉ cần người kia lại gần, năng lượng đặc biệt bao quanh cô cũng tăng lên. Nguồn năng lượng trong lành, dồi dào đến mức khiến cô không thể cưỡng lại mà vận hành pháp quyết, chậm rãi hấp thu.
Nguồn "khí" này vô cùng quý giá, không dùng thì thật phí. Mộc Tịch Vãn cảm giác chỉ trong chốc lát, lượng năng lượng cô hấp thu được đã bằng cả nửa tiếng ngồi thiền. Đáng tiếc, thể chất cô còn yếu, chỉ có thể chứa được một lượng có hạn. Khi cơ thể đã no đủ, cô đành tiếc nuối dừng việc tu luyện lại.
Dạ Mặc Diễm nhìn cô gái nhỏ vẫn cúi đầu chạy, định tiến lên chào hỏi. Suy cho cùng, nhà họ Dạ và nhà họ Mộc vốn đã có quan hệ tốt. Mà cô gái này không chỉ là em gái của bạn thân anh, cô còn là... là vị hôn thê của anh. Dù sao thì, anh đã biết cô ở đây, chẳng phải nên tiến lên chào hỏi một tiếng hay sao?
Dạ Mặc Diễm chuẩn bị tăng tốc, đuổi theo Mộc Tịch Vãn. Thế nhưng ngay khi anh vừa định hành động, Mộc Tịch Vãn đã chuyển hướng. Cô định đi... về nhà sao?
Anh khựng lại, đứng đó nhìn Mộc Tịch Vãn chạy chậm lại rồi từ từ dừng hẳn, rẽ vào con đường dẫn đến nhà họ Mộc. Dạ Mặc Diễm không biết diễn tả cảm xúc lúc này của mình thế nào, dường như có một chút... hụt hẫng!
Anh không hiểu mình đang hụt hẫng vì điều gì. Vì đã không sớm tiến lên chào hỏi cô gái nhỏ sao ? Dạ Mặc Diễm buộc mình không nhìn theo bóng dáng cô nữa, tiếp tục chạy.
Lần trở về này là vì ông nội anh muốn đi khám sức khỏe. Không biết Mộc lão gia tử đã nói gì với ông bà nội anh, mà chiều hôm qua bà nội anh đã gọi điện thoại, than phiền rằng ông nội cứ không chịu hợp tác đi khám. Bà lo lắng cho ông, cũng không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh, nhưng chỉ có anh nói, ông nội mới chịu nghe. Thế là, anh đành gác công việc lại, vội vàng trở về.
Dạ Mặc Diễm chạy xong, trở về nhà họ Dạ. Vừa vào cửa, anh đã thấy Dạ lão gia tử đang hí hoáy với mấy chú chim nhỏ trong sân. Nghe tiếng động, ông cười toe toét nhìn anh:
“Cháu chạy bộ buổi sáng về đấy à? Vào đây, vào đây, ông có chuyện muốn nói.”
Dạ lão gia tử vừa nói vừa liếc mắt sang bức tường ngăn cách giữa hai nhà. Ông kéo tay Dạ Mặc Diễm vào nhà một cách bí ẩn, vì ông sợ Mộc lão gia tử nghe thấy thì sẽ phiền lắm.
Dạ Mặc Diễm bất lực đi theo ông nội vào phòng. Vừa chạy bộ xong, người anh ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính vào người, thật sự rất khó chịu. Lúc này, anh chỉ muốn đi tắm ngay.
Nhưng ông nội đang có hứng, Dạ Mặc Diễm đành nén lại sự khó chịu, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Anh tự rót cho mình một ly nước nguội. Vừa đưa ly nước lên miệng, anh đã nghe thấy giọng nói của ông nội vang lên:
“Mặc Diễm này, cháu có biết vị hôn thê của cháu đã được tìm về rồi không?”
Dạ Mặc Diễm vừa uống một ngụm nước, nghe ông nội nói vậy thì suýt sặc. Anh không hiểu sao ông nội lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, đành bất lực nói:
“Ông ơi, thời đại mới rồi, bây giờ người ta yêu nhau tự do mà!”
Dạ lão gia tử thấy thái độ né tránh của cháu trai thì trợn tròn mắt, gầm lên:
“Đừng có đánh trống lảng với ông! Tự do yêu đương cái gì mà tự do yêu đương! Một thời gian trước, mẹ cháu bảo cháu đi xem mắt, cháu đã nói sao hả? Chẳng phải cháu đã nói với mẹ là cháu có vị hôn thê rồi sao? Bây giờ vị hôn thê của cháu về rồi, cháu lại nói là tự do yêu đương ?”
Dạ Mặc Diễm nghe ông nội nói xong, có chút ngượng ngùng sờ mũi. Mẹ anh đúng là cái gì cũng kể với ông nội. Lúc đó anh nói với mẹ có vị hôn thê, là vì Mộc Tịch Vãn còn chưa được tìm thấy.
Dạ lão gia tử thấy cháu trai im lặng, càng sốt ruột khuyên nhủ:
“Cháu không gặp cô bé nhà họ Mộc đấy thôi! Cô bé đó xinh đẹp thật sự đấy, còn rất lễ phép nữa! Học cũng giỏi, là thủ khoa đại học năm nay đấy! Cô bé đó thông minh, lanh lợi, lại có giáo dưỡng, ông thấy hai đứa đúng là trời sinh một cặp!”
Dạ lão gia tử khen Mộc Tịch Vãn như thể đang khoe cháu gái ruột của mình vậy. Dạo này Mộc lão gia tử thường xuyên khoe cháu gái với mấy ông bạn già, bây giờ đến lượt Dạ lão gia tử cũng không chịu nhường một tấc, đem "cháu dâu tương lai" khen ra hoa.
Dạ Mặc Diễm nghe ông nội khen Mộc Tịch Vãn, hình ảnh cô lại vô thức hiện lên trong đầu anh.
Đúng là rất xinh đẹp. Hơn nữa, anh cũng biết biết Mộc Tịch Vãn là thủ khoa đại học năm nay, thậm chí, còn sớm hơn cả ông nội.
Dạ lão gia tử thấy cháu trai vẫn im lặng, càng thêm tức giận:
“Dù sao thì cháu và con bé đó đã có hôn ước rồi. Ông không quan tâm! Con bé nhà họ Mộc tốt như thế, nếu ngay cả một cô gái ưu tú như vậy mà cháu cũng không vừa mắt, thì nói xem, có phải cháu định ế cả đời không hả!”
Dạ Mặc Diễm nhìn ông nội, bất lực nói:
“Ông ơi, cô bé đó mới bao lớn chứ, mới mười mấy tuổi thôi mà!”