Tin Sốt Dẻo ! Thiên Kim Giả Huyền Học Trở Hào Môn ! - 79

Cập nhật lúc: 09/09/2025 05:52

Thấy Sở Uẩn Hề nước mắt tuôn như mưa, Mộc Cảnh Hạo đau lòng, sốt sắng lên tiếng: "Bác cả, sao bác lại trách Hề Hề? Chị ấy có lỗi gì đâu? Sao bác không nói Mộc Tịch Vãn ấy, lần nào chuyện cũng do cô ta khơi ra!"

Giang Tinh Mạn còn chưa kịp nói gì, Mộc Tịch Vãn đã kéo nhẹ tay áo bà. Cô bước lên một bước, đối diện với Mộc Cảnh Hạo, đi thẳng vào vấn đề: "Cậu nói Sở Uẩn Hề nói đúng? Vậy cậu có biết vì sao ban nãy tôi đối xử không tốt với nhà họ Tô không?"

Mộc Cảnh Hạo vừa mới tới nên đương nhiên không biết. Nhưng hắn vẫn giữ thái độ cứng rắn: "Mặc kệ vì sao, dù sao họ cũng là người nuôi chị lớn, chị nên có thái độ tốt với họ một chút!"

Mộc Tịch Vãn không giận, chỉ cảm thấy buồn cười vì sự ngu xuẩn của lão ngũ Mộc gia. Cô quay sang Mộc Cảnh Dập và Mộc Cảnh Thước: "Hai người cũng nghĩ thế sao?"

Mộc Cảnh Dập lớn tuổi hơn cả, so với Cảnh Hạo hắn cũng có kinh nghiệm xã hội hơn cả. Hắn không lập tức trả lời câu hỏi của Mộc Tịch Vãn mà chỉ cau mày. Bời vì, nhìn ánh mắt và nghe giọng nói của Mộc Tịch Vãn, hắn cảm nhận được ở đây có uẩn khúc.

Mộc Cảnh Thước né tránh ánh mắt cô, rồi cũng lên tiếng: "Vãn Vãn, nói gì thì nói, họ cũng đã nuôi chị khôn lớn. Nếu không có họ, Mộc gia cũng chẳng tìm được chị, đúng không?"

Mộc Tịch Vãn nhìn ba người họ, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy mỉa mai, rồi chậm rãi nói: "Theo lời các cậu, ban nãy họ thấy tôi ngồi đây, bèn đi tới, trước mặt mọi người lớn tiếng mắng tôi là 'tiểu tam' được bao nuôi. Họ đã nói như thế, tôi còn phải bồi gương mặt tươi cười ?"

"Hơn nữa, tôi lại chưa nói gì quá đáng, mà chỉ nhắc nhở họ rằng tôi và họ đã đoạn tuyệt quan hệ, thì chị gái Hề Hề của các cậu đã xông lên, "giúp" họ đòi lại công bằng, nói tôi có thái độ không tốt với họ."

"Nhân chứng đều đủ cả, các cậu có thể hỏi bất kỳ một ai chứng kiến từ đầu: Sự việc rốt cuộc là như thế nào ?"

Sở Uẩn Hề nghe vậy, không còn diễn cảnh khóc lóc nữa. Ánh mắt cô ta lảng tránh, lộ rõ vẻ chột dạ. Nhìn cô ta như vậy, mọi người còn không rõ ràng sao ?

Lúc này, những người nhà họ Tô mới biết Mộc Tịch Vãn là thiên kim mới được tìm về của nhà họ Mộc. Bỗng chốc, họ hoảng loạn tột độ. Đây là nhà họ Mộc – thế lực mà họ chẳng dám động vào. Phương Thanh Hủy đã không còn vẻ kiêu ngạo ban nãy, Tô Diệu Văn thì nhu nhược nép vào người Cố Trí Huân.

Tô Mậu Dụ đành phải cứng họng nói: "Tịch Vãn à, ban nãy tôi đã nói rồi, mẹ... vợ tôi và Diệu Văn chỉ là vô tâm. Họ chỉ lo cô ở ngoài học thói xấu nên mới nói vậy thôi!"

Lời nói của Tô Mậu Dụ đã gián tiếp thừa nhận việc nhà họ Tô đã lăng mạ Mộc Tịch Vãn. Mộc Hoành Đào từ nãy đến giờ vẫn run rẩy vì giận, nghe Tô Mậu Dụ nói xong càng không nhịn được nữa, sắc mặt âm trầm nói: "Tô tiên sinh, khi chúng tôi đón Vãn Vãn về, con bé đã bị nhà ông đuổi ra khỏi nhà rồi. Bây giờ ở nơi này, trước mặt các quan khách, các người không có bằng chứng lại dám bôi nhọ con gái tôi. Đến đây thì tôi cũng đã hiểu con gái tôi mấy năm nay ở nhà họ Tô là đã trải qua những ngày thế nào !"

Lời nói của Mộc Hoành Đào như búa tạ giáng xuống, khiến Tô Mậu Dụ đỏ bừng mặt, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Ba anh em Mộc Cảnh Hạo, Mộc Cảnh Dập và Mộc Cảnh Thước cũng lộ rõ vẻ lúng túng.

Vừa rồi họ chỉ lo bênh vực Hề Hề, lại không biết ngọn nguồn sự việc. Ba anh em lại liên tưởng đến những lần mình đối xử không tốt với Mộc Tịch Vãn từ khi cô mới về, càng cảm thấy xấu hổ và hổ thẹn.

Mộc Tịch Vãn mới về nhà họ Mộc thì đã làm sai chuyện gì đâu? Vậy mà hết lần này đến lần khác, họ lại luôn nhằm vào cô. Mộc Cảnh Hạo chợt nhớ lại lời của Giang Tinh Mạn, rằng mỗi lần họ trách móc Mộc Tịch Vãn đều là vì Sở Uẩn Hề. Giờ nghĩ lại... dường như là sự thật.

Mặc dù họ không có tình cảm sâu đậm với Mộc Tịch Vãn, nhưng cô dù sao cũng là người nhà họ Mộc. Người nhà họ Mộc không thể để người ngoài bắt nạt. Sau này, họ nhất định phải tìm hiểu rõ mọi chuyện trước khi nói.

Lời của Mộc Hoành Đào khiến Tô Mậu Dụ cảm thấy không còn chỗ đứng, ông ta chỉ muốn tìm một cái cớ để rời đi. Vì thế, Tô Mậu Dụ cười xòa: "Mộc tổng, vợ tôi và con gái chỉ là xuất phát từ sự quan tâm với Tịch Vãn, chỉ là cách thể hiện của họ hơi khó chấp nhận. Về nhà tôi sẽ dạy dỗ lại họ. Hôm nay là ngày vui của Tịch Vãn, chúng tôi không quấy rầy nữa, xin phép cáo từ!"

Nói rồi, Tô Mậu Dụ quay lưng định dắt vợ con bỏ chạy. Lúc này, trong lòng ông ta hối hận vô cùng. Giá như lúc trước họ đối xử tốt với Mộc Tịch Vãn một chút, chỉ cần nhà họ Mộc lơi lỏng một chút thôi cũng đủ để nhà họ Tô được nhờ!

"Ông Tô và bà Tô đã tới thì đừng vội về. Hôm nay nhân dịp này, trước mặt mọi người, chúng ta giải quyết mọi chuyện cho rõ ràng!"

Tô Mậu Dụ vừa quay người, đã bị lời nói của Mộc Tịch Vãn gọi lại.

Phương Thanh Hủy chưa kịp quay đi, nhìn Mộc Tịch Vãn cao ngạo, vẻ mặt châm chọc, trong lòng bực bội. Trước kia, bà ta luôn là người bắt nạt Mộc Tịch Vãn. Từ khi nào, bà ta lại phải nhìn sắc mặt của con ranh này?

Nghĩ vậy, Phương Thanh Hủy điều chỉnh lại cảm xúc, lên tiếng với giọng điệu hiền dịu: "Tô... Tịch Vãn à, con còn muốn gì nữa? Dù sao thì nhà họ Tô cũng đã nuôi con khôn lớn. Kể cả khi Văn Văn đã về, chúng ta cũng đâu có bắt con phải trả lại số tiền đã tiêu tốn từ nhỏ đến lớn, đúng không? À, còn cả tiền học phí và tiền trọ ở trường nữa, đó cũng là một khoản không hề nhỏ đâu!"

Phương Thanh Hủy càng nói càng thấy mình có lý, càng nói càng tìm về chút tự tin. Mộc Tịch Vãn tuy có số tốt là con gái ruột của nhà họ Mộc thì sao chứ? Nhà họ Tô là người đã nuôi cô ta lớn. "Ân sinh không bằng ân dưỡng", nhà họ Mộc phải nhớ ơn dưỡng dục của họ đối với Mộc Tịch Vãn.

Mộc Tịch Vãn bật cười trước lời ngụy biện của Phương Thanh Hủy. Cô nhìn Phương Thanh Hủy, giọng nói nhàn nhạt: "Bà còn có mặt mũi nói đến tiền trọ và tiền học phí với tôi? Tôi xin hỏi bà, Phương phu nhân, học kỳ đầu tiên cấp hai, rõ ràng trường học ở gần nhà họ Tô, thế mà các người lại bắt tôi ở lại trường, và chỉ đóng tiền trọ cùng tiền sinh hoạt phí một học kỳ. Tại sao vậy ?"

"Tôi xin hỏi, kể từ sau lần đóng đó, những năm tiếp theo, mãi cho đến khi tôi rời khỏi nhà họ Tô, các người có đóng cho tôi bất kỳ khoản tiền trọ hay sinh hoạt phí nào nữa không? Co không ?"

Lời của Mộc Tịch Vãn vừa dứt, Phương Thanh Hủy liền cãi lại đầy lý lẽ: "Tôi không đóng, nhưng chẳng phải cha ... cha nuôi của con đóng sao? Nếu không thì một đứa nhỏ như con lấy đâu ra tiền để đóng những khoản đó?"

Mộc Tịch Vãn nghe Phương Thanh Hủy nói xong, cười như không cười nhìn sang Tô Mậu Dụ: "Vậy sao ? Vậy tôi lại xin hỏi Tô tiên sinh đi. Mấy năm nay ông có đóng cho tôi tiền trọ, tiền sinh hoạt phí, hay thậm chí là tiền tiêu vặt không?"

"Tôi... tôi..."

Tô Mậu Dụ nghe vợ mình nói chưa bao giờ đóng tiền trọ và tiền sinh hoạt phí cho Mộc Tịch Vãn, ông ta có chút kinh ngạc. Ông ta biết bình thường Phương Thanh Hủy không thích Mộc Tịch Vãn, nhưng ông ta không ngờ vợ mình lại đến cả tiền sinh hoạt và tiền trọ cơ bản nhất cũng không đưa cho Mộc Tịch Vãn..

"Tô tiên sinh cứ suy nghĩ kỹ rồi hãy nói, dù sao thì ở trường học cũng có thể tra ra được lịch sử nộp phí!" Mộc Tịch Vãn thản nhiên nói.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.