Tin Sốt Dẻo ! Thiên Kim Giả Huyền Học Trở Hào Môn ! - 84
Cập nhật lúc: 09/09/2025 05:52
"Không, ban nãy chắc chắn là mình bị ảo giác, nhất định là mình nhìn nhầm rồi!" Sở Uẩn Hề đứng đó, ngẩn ngơ nhìn chiếc xe khuất dần, rồi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng không ngừng nghi hoặc.
Mộc Tịch Vãn đi cùng Mộc Cảnh Trần và Dạ Mặc Diễm làm gì chứ? Chẳng lẽ Mộc Cảnh Trần đang cố tình tạo cơ hội cho Mộc Tịch Vãn và Dạ Mặc Diễm phát triển tình cảm ?
"Đáng ghét, không thể nào!" Sở Uẩn Hề giận đến mức mặt mũi méo mó, có chút vặn vẹo. Mộc Cảnh Hạo đứng bên cạnh, lại tưởng mình nhìn nhầm.
Hắn dụi dụi mắt, nhưng Sở Uẩn Hề vẫn lộ rõ vẻ căm hận, nghiến răng ken két. Điều này khiến Mộc Cảnh Hạo thầm kinh hãi, người con gái này còn là Sở Uẩn Hề dịu dàng, đáng yêu mà hắn vẫn luôn biết không?
Hắn đưa mắt nhìn theo hướng mà Sở Uẩn Hề vừa nhìn theo, đó chính là hướng chiếc xe của Dạ Mặc Diễm rời đi. Hóa ra, Mộc Tịch Vãn ngồi xe Dạ Mặc Diễm làm Hề Hề ghen tị sao? Nhưng Dạ Mặc Diễm vốn dĩ là vị hôn phu của Mộc Tịch Vãn cơ mà!
Sở Uẩn Hề nhanh chóng nhận ra mình đã mất kiểm soát cảm xúc, vội vàng thu hồi tầm mắt, lấy tốc độ nhanh nhất để điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt. Nhưng cô ta không hề hay biết, khoảnh khắc thất thố đó đã bị Mộc Cảnh Hạo thu hết vào mắt.
"Cảnh Hạo, chúng ta lên xe đi!" Sở Uẩn Hề dịu dàng nói với Mộc Cảnh Hạo. Giọng nói vẫn ngọt ngào, mềm mại, như thể người vừa đầy ghen ghét và phẫn nộ kia không phải là cô ta.
"À... được... được!" Mộc Cảnh Hạo có chút ngạc nhiên nhìn Sở Uẩn Hề trở mặt nhanh như chớp. Hắn càng lúc càng hoảng hốt.
Chẳng lẽ Sở Uẩn Hề dịu dàng, lương thiện mà hắn luôn thấy từ trước đến nay đều chỉ là giả tạo?
Ba người Dạ Mặc Diễm nhanh chóng tới bệnh viện của Dạ lão gia tử. Khi họ bước vào phòng bệnh, các bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh hàng đầu ở thủ đô vừa kết thúc cuộc hội chẩn.
Vào đến phòng họp, họ nghe thấy một bác sĩ nói với Dạ Chính Bân, cha của Dạ Mặc Diễm: "Dạ tổng, bệnh tình của lão gia tử thực sự quá đặc biệt. Thứ nhất, chúng tôi hoàn toàn không biết sinh vật trong cơ thể lão gia tử là loại gì. Hơn nữa, nó lại quá gần động mạch não và các mạch m.á.u khác cũng quấn quanh đó vô cùng phức tạp. Chúng tôi thực sự không dám tùy tiện phẫu thuật!"
Khi hội chẩn, Dạ Chính Bân cũng có mặt ở đó. Ông đương nhiên hiểu những nguy hiểm và bất trắc mà các bác sĩ vừa nói.
Bây giờ, cha ông đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan: nếu không phẫu thuật, sinh vật kia sẽ từ từ tiến sâu vào não. Nếu phẫu thuật, độ rủi ro lại quá lớn.
Dạ Chính Bân hiểu sự bất lực của các bác sĩ, nhưng bệnh của cha ông phải chữa bằng mọi giá. Ông nhìn các bác sĩ đang bó tay, định mở miệng nói thêm gì đó thì bị Dạ Mặc Diễm gọi lại: "Ba!"
Dạ Chính Bân nghe tiếng con trai, quay người lại ngay lập tức: "Mặc Diễm, Cảnh Trần, hai con tới rồi!"
Rồi ông nhìn Mộc Tịch Vãn bên cạnh Mộc Cảnh Trần. Vừa nhìn thấy mặt Mộc Tịch Vãn, ông ngẩn người một lát rồi nở nụ cười: "Con là Tịch Vãn phải không? Con rất giống mẹ của con! Tịch Vãn à, lẽ ra hôm nay bác nên đến bữa tiệc chào mừng con, nhưng bệnh viện bên này còn có việc, bác thực sự không thể đi được! Thực xin lỗi."
Mộc Tịch Vãn nhìn Dạ Chính Bân với vẻ mặt đầy áy náy, cô mỉm cười nói: "Không sao đâu ạ, bác Dạ quá khách sáo rồi. Sức khỏe của Dạ lão gia tử mới là quan trọng nhất."
Sau khi trò chuyện vài câu, Dạ Mặc Diễm nhìn các bác sĩ rồi nói với Dạ Chính Bân: "Ba, con có chuyện muốn nói với ba. Chúng ta đến phòng bệnh của ông đi."
Dạ Chính Bân nhìn các bác sĩ trong phòng họp, thật ra ông vẫn mong họ tìm ra một phương án tốt hơn, nhưng hôm nay tất cả chuyên gia hàng đầu đều đã có mặt, họ đều không có cách nào.
Dạ Chính Bân thở dài, trò chuyện thêm vài câu với các bác sĩ rồi dẫn ba người Dạ Mặc Diễm đi về phía phòng bệnh của Dạ lão gia tử.
Trên đường đi, Dạ Mặc Diễm đã kể qua cho Dạ Chính Bân về việc Mộc Tịch Vãn biết y thuật.
Khi biết chính Mộc Tịch Vãn là người đầu tiên phát hiện ra bệnh của cha mình, Dạ Chính Bân kinh ngạc nhìn cô: "Tịch Vãn, con còn biết cả cái này sao?"
Mộc Tịch Vãn cảm nhận được sự hoài nghi của Dạ Chính Bân, liền thành thật đáp: "Cháu tình cờ có được một cuốn sách và tự học ạ."
Dạ Chính Bân nghe Mộc Tịch Vãn nói là tự học, trong lòng không hoài nghi là giả, nhưng ông cũng tin tưởng con trai mình. Nếu Mộc Tịch Vãn không có bản lĩnh gì, Mặc Diễm cũng sẽ không đưa cô bé tới đây.
Hơn nữa, việc cô bé có thể chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra sức khỏe lão gia tử có vấn đề, chỉ riêng điều này cũng đủ chứng tỏ cô bé có bản lĩnh.
Nghĩ đến đây, trong mắt Dạ Chính Bân không khỏi lộ ra một tia hy vọng. Phải biết rằng tất cả chuyên gia phẫu thuật thần kinh nổi tiếng cả nước đều đã tham gia hội chẩn cho cha ông. Đến họ còn bó tay, vậy... có lẽ cô bé này có cách thì sao!
Trong lúc này, thứ họ cần nhất là một tia hy vọng.
Chỉ cần là hy vọng, họ sẽ thử.
Trong lúc Dạ Chính Bân đang suy nghĩ, họ đã đến phòng bệnh của Dạ lão gia tử. Trong phòng lúc này, ngoài Dạ lão gia tử, còn có Dạ lão phu nhân và mẹ của Dạ Mặc Diễm, Sở Mạn Thấm.
Khi nhìn thấy Dạ lão gia tử, Mộc Tịch Vãn lễ phép chào: "Cháu chào ông Dạ ạ." Rồi dưới sự giới thiệu của Mộc Cảnh Trần, cô chào hỏi cả Dạ lão phu nhân và Sở Mạn Thấm.
Dạ lão phu nhân và Sở Mạn Thấm có chút tò mò vì sao Dạ Mặc Diễm lại đưa cô bé này tới. Sở Mạn Thấm thậm chí còn nghĩ, chẳng lẽ con trai mình cuối cùng cũng đã thông suốt, bị vẻ đẹp của cô bé này mê hoặc rồi sao?
Không thể phủ nhận, cô bé này quả thực rất xinh đẹp. Sở Mạn Thấm thời trẻ vốn là một người "nhan khống", nếu không cũng đã chẳng kết hôn với cha của Dạ Mặc Diễm! Bây giờ nhìn thấy Mộc Tịch Vãn, bà ngay lập tức có thiện cảm với cô bé có hôn ước với con trai mình.
Khụ, quay lại chuyện chính. Trong lúc Sở Mạn Thấm còn đang hoài nghi, Dạ Chính Bân đã nói qua tình hình hội chẩn của các bác sĩ.
Dạ lão phu nhân nghe nói các bác sĩ cũng không có cách nào, bà không chịu nổi cú sốc, suýt nữa ngã quỵ xuống. Dạ Mặc Diễm nhanh tay đỡ lấy bà.
"Chính Bân à, chẳng lẽ không còn một chút hy vọng nào sao?"
Dạ Chính Bân nhìn vẻ mặt đau khổ của mẹ mình, lòng cũng thấy xót xa. Nếu không phải nghĩ tới việc để Mộc Tịch Vãn chữa trị cho cha, ông đã không chọn nói kết quả hội chẩn cho mọi người vào lúc này.
Dạ Chính Bân định nói gì đó thì Dạ lão gia tử bên cạnh đã lên tiếng an ủi Dạ lão phu nhân: "Bà nó à, bà đừng buồn. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình. Phải biết rằng thời chiến loạn trước kia, chúng ta nằm mơ cũng không nghĩ đến mình có thể sống cuộc sống như bây giờ."
"Lúc ấy, có thể ăn no ngủ ngon đã là giấc mơ mà tôi có thể cười tỉnh khi nghĩ đến, làm sao có thể như bây giờ, khoa học phát triển, tổ quốc trở nên mạnh mẽ, lại còn được sống những ngày mà tôi lúc trước không dám tưởng tượng. Cho nên, tôi đã rất mãn nguyện rồi!"
Nói rồi, Dạ lão gia tử quay sang Dạ Chính Bân: "Chính Bân, con đi làm thủ tục xuất viện cho ba đi. Ba muốn về nhà!"
Dạ Chính Bân nhìn cha mình với vẻ mặt buông xuôi, lòng đau xót. Ông lại nhìn về phía Mộc Tịch Vãn. Có lẽ, cô bé này thật sự có thể? Ban nãy Mặc Diễm có nói, dù không chắc chắn chữa khỏi được cho ông, nhưng cũng có thể làm cho sinh vật trong cơ thể ông rơi vào trạng thái ngủ đông cơ mà?
Nghĩ đến đây, Dạ Chính Bân làm ra vẻ thoải mái nói với Dạ lão gia tử: "Ba, ba gấp gì chứ? Đây chẳng phải Tịch Vãn cũng biết y thuật sao? Chi bằng để Tịch Vãn xem cho ba một chút, ban đầu cũng chính là Tịch Vãn nhìn ra sức khỏe của ba có vấn đề đấy thôi!"